Chương 20: Hôm Nay Hóng Hơi Nhiều Chuyện

Mạc Sở Sở tức đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn cô gái lớn hơn cô ấy một tuổi: “Mạc Tinh Tinh, chị đừng có quá đáng, rõ ràng là em nhìn thấy trước.”

Mạc Tinh Tinh hừ lạnh: “Thì đã sao, đây mới là người hái trước.”

Mạc Sở Sở đỏ mắt, chỉ về phía trước: “Chị…”

Phía sau Mạc Tinh Tinh truyền đến tiếng của chị hai cô gái: “Mạc Tinh Tinh, em lại bắt nạt Sở Sở.”

Mạc Tinh Tinh tức giận: “Em tự lấy bằng bản lĩnh, ai bắt nạt nó.”

Mạc Vân Vân trừng mắt, đi đến bên cạnh Mạc Sở Sở, lấy nấm trong giỏ mình đặt vào giỏ của Mạc Sở Sở, dịu dàng: “Sở Sở, kệ nó, chị có, cho em.”

Mạc Sở Sở lắc đầu: “Không cần đâu chị, em tự tìm là được.”

Mạc Vân Vân cười, dùng bàn tay sạch sờ đầu cô ấy: “Không sao, chị hái nhiều lắm.”

Mạc Tinh Tinh bị bỏ qua, mặt đen lại.

Tức giận, giậm chân, hừ lạnh quay người.

Mạc Sở Sở nhìn Mạc Tinh Tinh rời đi: “Chị hai, chị ba tức giận bỏ đi rồi.”

Mạc Vân Vân nhìn thoáng qua: “Kệ nó.”

Lần nào cũng vậy, nhìn mãi rồi quen.

Mắng cũng đã mắng, nói cũng đã nói, nhưng lần nào Mạc Tinh Tinh cũng bắt nạt Mạc Sở Sở.

Bọn họ là chị em, không hiểu Mạc Tinh Tinh bất mãn Mạc Sở Sở cái gì, lần nào cũng bắt nạt người ta.

Không biết Mạc Vân Tình trốn bên cạnh từ bao giờ, nhìn thấy tất cả mọi chuyện.

“Mạc Tinh Tinh là nữ phụ?”

Hệ thống: “Không phải, nữ phụ là người khác.”

Mạc Vân Tình ồ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Đợi đến khi những người đó đi hết, cô định đi ra, lại nghe thấy có người khác đang đến.

Mạc Vân Tình yên lặng, rút nửa chân vừa thò ra lại.

Một nam một nữ đi đến, đều là người Mạc Vân Tình chưa từng gặp, cô cũng không biết.

Người đàn ông bực bội: “Em tìm anh làm gì?”

Cô gái oan ức, đỏ mắt: “Giờ anh thấy em đang quấy rầy anh sao?”

Người đàn ông thu lại vẻ sốt sắng trên mặt: “Không phải anh thấy em phiền, chỉ là hiện giờ dưới chân núi có rất nhiều người đi đào rau dại, bị nhìn thấy không tốt.”

Cô gái không hiểu: “Sợ cái gì? Không phải hai chúng ta đang qua lại sao? Sao lại sợ người khác nhìn thấy?”

Người đàn ông thấy cô gái hỏi thì trở nên bực mình hơn, trả lời qua loa: “Nói chung vẫn không tốt.”

Cô gái cúi đầu, chảy nước mắt: “Em chỉ muốn gặp anh.”



Người đàn ông thấy cô gái khóc, cảm thấy đau đầu: “Không phải bây giờ anh đang nói chuyện với em sao?”

Mạc Vân Tình nhét một viên kẹo vào miệng, chuẩn bị tinh thần hóng chuyện.

Người đàn ông thấy cô gái không nói gì, vẫn đứng khóc, hai hàng lông mày nhíu lại, mở miệng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa, tí nữa lại bị người khác thấy thì không hay.”

Cô gái thút tha thút thít: “Hình như em có rồi.”

Người đàn ông sững người.

Mạc Vân Tình cũng ngây ngốc, cô hóng được chuyện lớn thì phải?

Người đàn ông nhìn bụng của cô gái: “Em…”

Mắt cô gái ngấn lệ nhìn người đó, nói ra hai chữ: “Kết hôn.”

Người đàn ông phiền não, nắm tóc, do dự rồi gật đầu: “Được.”

Lúc này cô gái mới nín khóc, mỉm cười.

Hai người còn nói chuyện một lúc, sau đó mới rời đi.

Mạc Vân Tình ngồi xổm đến mức tê hết cả chân.

Cô hỏi hệ thống: “Hai người vừa rồi là?”

Hệ thống: “Thanh niên trí thức.”

Mạc Vân Tình chẹp miệng.

Sau đó lại nghe thấy hệ thống nói: “Ba đời nhà người đàn ông kia đều là con một.”

Mạc Vân Tình: “...” Nói cách khác, bởi vì ba đời độc đinh nên người đàn ông kia mới đồng ý kết hôn.

Hôm nay, cô hóng được “dưa” to ghê.

Mạc Vân Tình vừa nghĩ, vừa chui khỏi bụi cỏ.

Cô còn chưa kịp đứng lên, suýt nữa vì chân tê mà ngã xuống.

May mà cô kịp giữ lại kịp, đặt mông ngồi xuống cỏ, chờ chân từ từ hồi phục.

Mạc Vân Tình không biết, cách cô hai bụi cỏ phía bên trái, nhóm người Hạ Lăng Hủ cũng ở đó.

Vị trí của bọn họ vừa khéo có thể nhìn thấy chỗ cô, mặc dù có đám cỏ che, nhưng vẫn nhìn được.

Mạc Vân Tình đến sớm hơn họ, lúc đôi nam nữ kia đến đây, họ cũng mới đến, cho nên không biết cô mới từ trên núi xuống.

Thiệu Đông Dương cảm thán: “Đồng chí Mạc may mắn thật, nghe trộm mà cũng nghe được bí mật lớn.”

Hạ Lăng Hủ liếc nhìn anh ta.

Thiệu Đông Dương bật cười, che miệng, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, biểu cảm anh ta không biết gì, không thấy gì, cũng sẽ không nói gì.

Hạ Đình Dục nhíu mày: “Không ngờ đồng chí Lý nhìn đàng hoàng lại có thể cùng đồng chí Văn …”

Thiệu Đông Dương gật đầu, đồng ý, vẻ mặt một lời khó nói: “Đúng là khiến người khác bất ngờ, Lý Minh này bình thường nhìn thì thật thà, không ngờ …”



Hạ Lăng Hủ mở miệng: “Hai đứa tự lo cho mình đi, đừng có nói chuyện người khác.”

Thiệu Đông Dương vỗ ngực đảm bảo: “Chú nhỏ yên tâm, chúng cháu không phải loại người như vậy.”

Giọng nói hơi lớn, khiến Mạc Vân Tình nghe được, quay đầu nhìn sang.

Vừa khéo nhìn thấy Hạ Lăng Hủ.

Mạc Vân Tình: “...” Không phải chứ, trùng hợp thế sao? Hôm nay cô giẫm phải cái gì thế?

Lúc cô còn đang yên lặng than thở, Hạ Lăng Hủ quay đầu nhìn về phía cô.

Mạc Vân Tình: “...” Thôi xong, bị thấy rồi…

Cô hơi xấu hổ, làm sao bây giờ? Vừa mới nhận nấm của người ta xong, giờ còn đi nghe lén người ta nói chuyện.

Hạ Lăng Hủ gật đầu chào cô, Mạc Vân Tình chỉ có thể ngại ngùng gật đầu lại.

Thiệu Đông Dương che miệng, nhìn Hạ Lăng Hủ biểu thị anh ta không cố ý.

Hạ Lăng Hủ không để ý tới anh ta, xoay người đi.

Hạ Đình Dục nhìn Thiệu Đông Dương bằng ánh mắt bất lực.

Sau đó cũng đi theo.

Thiệu Đông Dương oan uổng, anh ta thực sự không cố ý nói to mà.

Bọn họ đi không bao lâu, chân của Mạc Vân Tình cũng hết tê, cô đứng dậy xuống núi.

Sau khi về nhà, cô rửa chỗ nấm mới hái được, nhặt cỏ lẫn bên trong, sau đó phơi trong sân.

Hiện giờ cô bắt đầu làm việc sáu ngày một tuần, một ngày nghỉ.

Hơn nữa, nhà cô không giống nhà khác, cô chỉ có một mình, không lo đói bụng. Nhà người khác là có đến mấy miệng ăn.

Mạc Sở Sở gõ cửa gọi: “Cụ tổ, cụ tổ.”

Mạc Vân Tình đi ra mở cửa.

“Sao thế?”

Mạc Sở Sở cười hỏi: “Ngày mai cụ có muốn đi lên thị trấn không ạ?”

Mạc Vân Tình không hiểu: “Lên làm gì?”

Mạc Sở Sở tỏ ra bí mật: “Có người giới thiệu đối tượng cho anh cả cháu.”

Mạc Vân Tình mở to mắt, giới thiệu đối tượng?

“Năm nay anh cả cháu bao nhiêu tuổi?”

Mạc Sở Sở không hiểu cô hỏi để làm gì, nói: “Anh cả cháu hai mươi rồi.”

Mạc Vân Tình gật đầu, hai mươi đúng là đủ lớn rồi.