Chương 18: Hạ Lăng Hủ Tặng Nấm

Hôm nay, sau khi làm xong ca sáng, Mạc Vân Tình cầm rổ đi lên phía sau núi muốn tìm cái gì đó để ăn.

Vừa đến chân núi, đã nghe thấy có tiếng nói chuyện cách đó không xa.

Mạc Vân Tình theo bản năng muốn tìm chỗ trốn.

Kết quả, xung quanh trông không, đừng nói là trốn, đến cả một chỗ để giấu giày cũng không có.

Những người đó nhanh chóng đến gần.

Thiệu Đông Dương là người đầu tiên nhìn thấy Mạc Vân Tình.

“Đồng chí Mạc.”

Mạc Vân Tình xoay người nhìn về phía họ.

“Đồng chí Thiệu, hai đồng chí Hạ.”

Hạ Đình Dục và Hạ Lăng Hủ gật đầu chào: “Đồng chí Mạc.”

Thiệu Đông Dương thấy Mạc Vân Tình cầm theo rổ, hỏi: “Đồng chí Mạc, cô muốn đi đào rau dại à?”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Vâng, tiện thể nhìn xem có nấm dại không.”

Thiệu Đông Dương nghe thấy Mạc Vân Tình nói muốn tìm nấm, đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Nấm? Chú nhỏ biết nơi nào có đấy.”

Mạc Vân Tình ngạc nhiên, theo bản năng nhìn về phía Hạ Lăng Hủ.

Hắn “ừ” một tiếng.



Sau đó không tiếng động nhìn về phía Thiệu Đông Dương.

Thiệu Đông Dương rụt cổ, cười hì hì.

Hạ Lăng Hủ nhìn về phía Mạc Vân Tình, giọng lạnh nhạt: “Không ngại thì đi cùng chúng tôi.”

Mạc Vân Tình muốn từ chối, dù sao để người khác nhìn thấy cũng không tốt.

Hạ Lăng Hủ nhận ra cô do dự, hắn cũng hiểu, nói: “Không sao, cô đi tìm thứ khác đi, tí nữa quay về tôi để trước cửa nhà cho cô.”

Mạc Vân Tình gật đầu: “Vậy thì cảm ơn.”

Hạ Lăng Hủ gật đầu: “Ừ.”

Sau đó hắn dẫn hai người kia rời đi.

Mạc Vân Tình nhìn hướng bọn họ đi, là hướng đến bên sông, cô còn tưởng họ đi tắm nên không nghĩ nhiều.

Mạc Vân Tình đi dạo trên núi một vòng, nhìn vào sâu bên trong, có tiếng động, nên cô không dám tùy tiện đi vào.

Căn bản là không ai từng vào đó, lúc mất mùa cũng không có ai dám đi vào.

Bởi vì bên trong không chỉ có gấu, còn có sói, những thứ khác có hay không thì cô không rõ.

Vị trí của thôn này không tốt lắm, bốn bên đều là núi, khi nạn đói diễn ra còn có thể đào rau dại trên núi để ăn.

Cố gắng chống đói, nên mới tốt hơn những thôn xung quanh một chút.

Ít ra không đến mức phải ăn vỏ cây.



Hiện giờ ngọn núi cô đang đứng là ngọn lớn nhất quanh thôn, cũng là nguy hiểm nhất, chỉ cần không đi sâu vào bên trong thì sẽ không gặp nguy hiểm.

Bình thường mọi người cắt cỏ cho lợn, tìm rau dại, đều ở dưới chân núi, cùng lắm là đến lưng chừng núi.

Hai lần Mạc Vân Tình đến cũng chỉ ở đoạn giữa sườn núi.

Gần trưa.

Mặt trời càng lúc càng lớn, Mạc Vân Tình có hơi khó chịu, cô không ở trên núi lâu lắm.

Về đến nhà, cô tắm rửa, gội đầu, cô đã nói với phó đội trưởng, buổi chiều không đến nên có thể nghỉ ngơi một chút.

Cô vừa giặt xong quần áo, chuẩn bị về phòng, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mạc Vân Tình nghi ngờ, đi ra mở cửa, cô nhìn thấy Hạ Lăng Hủ với thân hình cao lớn đang đứng phía trước.

Giờ cô mới nhờ ra Hạ Lăng Hủ đã nói sẽ qua đưa nấm cho cô.

Hắn đưa một chiếc rổ được bện đơn giản cho Mạc Vân Tình, nói: “Không biết cô thích loại nào, nên tôi tìm mấy loại.”

Mạc Vân Tình nhìn hắn.

Hạ Lăng Hủ thấy cô không nhận, mắt hiện lên vẻ nghi ngờ: “Hả?”

Mạc Vân Tình phục hồi tinh thần, nhận ra bản thân nhìn người ta lâu vậy, lỗ tai có hơi nóng: “Cảm ơn, anh chờ chút.”

Nói xong, cô chạy vào trong, tìm ba cái bát, đổ ba bát nước ra, đưa cho bọn họ.

Hạ Lăng Hủ nhìn nước Mạc Vân Tình đưa tới.