Những lúc rời xa khỏi ánh đèn của ống kính của camera, Kiến Hoa thường tự mình đi du lịch, chụp lại những khoảnh khắc bình yên của thiên nhiên. Cũng vì thế mà anh biết đến nơi này. Nó đẹp là chuyện ai cũng thấy, nhưng cái cuốn hút anh chính là câu chuyện đằng sau nó. Phải có một nguyên nhân nào đó khiến duy nhất một cây hoa anh đào có hoa nở vào đầu đông. Anh cũng tin vào duyên phận, nên trước giờ anh chưa từng vội vã tìm kiếm tình yêu, vì anh cho rằng nó chưa tới. Nhưng từ khi Lệ Dĩnh xuất hiện, anh đã tìm thấy được người anh chờ đợi bấy lâu nay. Anh không đứng im đợi hạnh phúc đến với mình mà muốn dùng hết sức đuổi theo nó. Con đường phía trước anh không muốn đi một mình nữa, vì giờ đã có Lệ Dình. Và cô cũng chính là người mà anh muốn đưa đến Kyoto ngắm cây anh đào đặc biệt này.
"Sư phụ, vì sao hoa anh đào này lại có màu đỏ"
"Vì anh đào huyết lệ là tên của nó"
Kiến Hoa tình cảm ôm chặt Lệ Dĩnh từ phía sau, dựa vào cây anh đào. Kể cho cô nghe câu chuyện tình cảm động của Toshi và Yuuri. Thì ra đó chính là câu chuyện đằng sau cây hoa anh đào. Thảm nào Lệ Dĩnh thấy cây anh đào thật đẹp, nhưng nhìn nó lại có cảm giác đau nhói khó tả. Đến hơn nửa thời gian trong năm, nó cô độc ở đây một mình. Có lẽ Yuuri cũng cảm thấy cô đơn như thế khi chờ đợi Toshi. Từng mua hoa đi qua, anh vẫn chưa trở lại. Thế nên nó nở hoa quanh năm, hy vọng bất kể lúc nào Toshi xuất hiện sẽ lại thấy bóng dáng người con gái mà anh yêu đang đợi anh dưới gốc anh đào.
Tình yêu, máu và nước mắt...tất cả đã đem lại sức sống vĩnh cửu cho cây hoa anh đào đó. Vì thế "Anh đào huyết lệ" cũng là tên mà người bản xứ đặt cho nó. Trên thế giới chỉ có duy nhất một cây anh đào nở hoa quanh năm, người dân Kyoto chỉ có một cách giải thích duy nhất cho điều kì lạ này. Cây anh đào đó chính là hiện thân của tình yêu mà Yuuri gửi cho Toshi, nó sẽ mãi ở đây đợi anh quay lại.
"Sư phụ, anh có thấy Toshi giống với Bạch Tử Họa không?" - Đôi mắt của Lệ Dĩnh đã ngấn lệ, sư phụ đưa cô đến đây hẳn phải có ý nghĩa đặc biệt.
Toshi có thể là nhân vật có thật nhưng cũng có thể không, cùng với Bạch Tử Họa, Lệ Dĩnh cảm thấy hai người đó quả có điểm tương đồng. Cùng lặng lẽ bảo vệ người mình yêu dù nhất quyết không thừa nhận, tình yêu đó thật cao thượng nhưng cũng thật đau khổ. Chỉ đến khi mất rồi họ mới chịu thừa nhận. Họ đâu biết, tình yêu đó dù vĩ đại nhưng vô hình lại biến thành nỗi đau giày vò chính bản thân họ và người mà họ yêu. Họ dùng lí trí để yêu nhưng lại biến mình trở nên ngốc nghếch.
"Phải, rất giống...nhưng anh sẽ không như vậy"
Kiến Hoa dịu dàng gạt những giọt nước mắt trực trào trên khóe mắt Lệ Dĩnh, khẳng định. Anh cũng đã từng muốn lặng lẽ ở phía sau cô, chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của cô, như vậy đã là đủ rồi. Nhưng giờ anh nhận ra, người không biết tự mình nắm lấy và trân trọng hạnh phúc mới là kẻ ngu xuẩn. Vì thế, anh không muốn chỉ nhìn Lệ Dĩnh từ phía sau nữa, anh muốn nắm tay cô, cùng bước đi. Khổ đau nào, anh sẽ cùng chịu. Đó là lời hứa của anh với Lệ Dĩnh, cũng là anh tự nói với chính bản thân mình.
"Anh có tin vào truyền thuyết không?"
"Anh tin. Chắc chắn họ sẽ chờ được nhau thôi"
Chính vì tin, nên đêm Thất Tịch, Kiến Hoa mới đưa Lệ Dĩnh lêи đỉиɦ Nguyệt Quang treo dải lụa ước nguyện. Cũng vì anh tin nên cả quãng đường hôm đó anh nắm chặt tay cô không rời vì truyền thuyết nói rằng nếu hai người nắm tay nhau trên suốt con đường mòn dẫn từ Nguyệt Phong đến đỉnh Nguyệt Quang thì sẽ mãi bên nhau. Chính vì tin, nên Kiến Hoa mới đưa Lệ Dĩnh đến Kyoto ngắm cây anh đào huyết lệ. Câu chuyện của Toshi và Yuuri quả thật bi thương, nhưng từ đó, người ta thấy được giá trị của tình yêu, của hạnh phúc, của niềm tin và sự chờ đợi. Tất cả những điều đó, anh hy vọng, cả anh và Lệ Dĩnh cùng sẽ làm được dù chờ đón họ không biết sẽ có những sóng gió thế nào.
"Sư phụ, em không giỏi nói, nhưng em sẽ làm được"
Lệ Dĩnh hiểu vì sao anh lại đưa cô đến đây. Hai người sẽ không dễ dàng gì mà được ở bên nhau, nhưng cô sẽ giống như Yuuri, sẽ luôn tin tưởng và kiên định tình yêu dành cho Kiến Hoa. Là hạnh phúc của cô, là hạnh phúc của anh...cô nhất định sẽ làm được.
...
Lệ Dĩnh thích thú trêu đùa với những cánh hoa từng đợt rơi xuống xung quanh mình. Nụ cười của cô, niềm vui của cô...những thứ đơn giản như vậy nhưng cũng khiến Kiến Hoa thấy ấm lòng. Anh lấy chiếc máy ảnh mà anh vẫn luôn mang theo bên mình từ trong ba lô, khoảnh khắc đẹp như vậy, anh muốn ghi nhớ mãi. Bây giờ, trong những tấm ảnh của anh, không chỉ còn là cảnh vật, mà đã có sự xuất hiện của một cô gái...là Lệ Dĩnh.
Khi Lệ Dĩnh còn mải đắm chìm trong vẻ đẹp của cây anh đào, Kiến Hoa lại thừa cơ hội lúi húi làm việc gì đó dưới gốc cây.
"Anh làm gì vậy?"
Kiến Hoa vừa hoàn thành ý định thì Lệ Dĩnh quay lại, dù có chút giật mình nhưng anh nhanh chóng phủ nhận.
"Không có gì"
Mặt Kiến Hoa tỉnh bơ, Lệ Dĩnh cũng không nghi ngờ gì. Cô tình tứ khoác tay Kiến Hoa, hai người họ cứ thế đi quanh dưới gốc cây anh đào. Trên vai cả hai người đã vương rất nhiều cánh hoa, nhưng không ai muốn gạt nó ra cả.
"Sư phụ, năm sau chúng ta lại đến đây được không?" - Lệ Dĩnh vừa đi, vừa giơ bàn tay để những cánh hoa nhẹ tênh xà xuống tay mình. Cánh hoa mong manh nằm gọn trong bàn tay cô. Lúc này Lệ Dĩnh cảm thấy như tất cả những gì quý giá nhất đối với một con người, cô đều có. Thế nên điều cô mong muốn nhất, chính là có thể mãi giữ những điều đó bên mình.
"Nếu em thích, sẽ không chỉ là năm sau"
"Thật sao?"
"Em muốn đi đâu, đi bao nhiêu lần cũng được. Anh đều đưa em đi".
Nếu hai người ở bên nhau, cái sau này có chính là thời gian. Chỉ cần Lệ Dĩnh muốn, anh lúc nào cũng có thể đưa cô đi. Không chỉ là Nhật Bản, mà là bất kì nơi nào trên thế giới. Không chỉ là năm sau, mà nhiều năm sau nữa...cây anh đào nghìn năm sẽ là chứng giám cho lời hứa của anh.
Nếu đêm nay, có ai đó ở Kyoto đứng bên kia dòng Chigusa nhìn sang cây anh đào huyết lệ, sẽ không còn thấy thân ảnh một cô gái với ánh mắt thê lương. Mà thay vào đó là ánh mắt thâm tình, là một đôi tình nhân trao nhau lời hứa hẹn. Cái kết của Toshi và Yuuri là những nốt nhạc buồn trong một bản nhạc đẹp, nhưng nó chưa phải điểm kết thúc. Những đôi tình nhân đến đây sẽ là những nốt nhạc tiếp theo điền vào bản nhạc đó, để cuối cùng, khi bất kỳ ai nghe được, sẽ đều thấy hạnh phúc.