Nếu không phải trời tối lẫn quãng đường từ Giang Tử Đằng đến thôn Hoa Liên không thể đi bộ được thì Kiến Hoa cũng chẳng cần bận tâm đến cái lưng đau của mình mà cứ thế bế Lệ Dĩnh về Giang Tử Đằng. Mấy câu hỏi của anh ban nãy, không cần biết lúc đó Lệ Dĩnh trả lời là mơ hay gì đi chăng nữa, đều khiến Kiến Hoa rất hạnh phúc.
Lệ Dĩnh vẫn là không bỏ được thói quen cũ. Còn nhớ ngày trước khi đóng Tân Hoàn Châu, có lần khi quay cảnh nào đó gần Thái Hồ, cô còn ngủ quên trong rừng, tới tối khi trợ lý đi tìm thì thấy cô đã ngủ ngon dưới mái hiên tránh nắng rồi. Nhưng khi đó chưa có một người lo lắng cho cô như bây giờ. Lúc Kiến Hoa vội tới đây tìm cô, anh không chỉ lo lắng, mà đem theo cả nỗi nhớ mong mặc dù mới không gặp cô vài ngày.
Đoàn làm phim về tới Giang Tử Đằng, ai nấy đều đã ngủ hết. Vất vả cả ngày, kết thúc cảnh quay hầu như ai cũng chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, cũng không ai muốn ra ngoài thăm thú cảnh sắc gì đó. Thế nên cũng không ai thấy Kiến Hoa nhẹ nhàng bế Lệ Dĩnh về phòng. Bài trí trong phòng của Giang Tử Đẳng đều y hệt nhau, chỉ khác mỗi loại hoa được trồng trong đó. Kiến Hoa có thể dễ dàng định hình được phòng của Lệ Dĩnh như thế nào, bật đèn ở đâu...Anh chợt nhớ lại cảm giác bế cô khi cô bị trẹo chân ở hồ Y Đình dạo trước. Bây giờ cũng giống như lần đó. Chỉ khác một điều bây giờ Lệ Dĩnh lại ngủ say sưa trong lòng anh, còn ra điều rất êm ái. Thỉnh thoảng lại ôm chặt hơn nữa, rúc đầu bên ngực anh, có lẽ vì cảm thấy lạnh.
Cái lưng đau của Kiến Hoa không cho phép anh cứ thế mà cúi xuống đặt Lệ Dĩnh lên giường. Nếu làm thế dám chắc nó sẽ biểu tình khục một cái, thì sắp tới cũng khỏi cần quay phim. Kiến Hoa vẫn ôm cô, để mình ngồi xuống mép giường, rồi nhẹ nhàng xoay người một góc, đặt Lệ Dĩnh xuống bên cạnh.
Thân người vừa chạm xuống tấm chăn ấm áp, Lệ Dĩnh liền co người lại, vô thức kéo chăn che đến kín cổ. Ban đầu còn xoay qua xoay lại một lát, nhưng sau đó cũng chịu nằm yên. Mặc dù chỉ là những cử chỉ đơn giản của một cô gái, ai cũng có những lúc như vậy, nhưng trong ánh mắt Kiến Hoa lại hoàn toàn khác. Anh nhìn cô không rời mắt với sự yêu thương và ý cười vẫn giữ trên môi. Tiếng đồng hồ tích tắc trong không gian tĩnh lặng, một hồi chuông đánh báo đã tới mười hai giờ đêm vang lên khắp căn phòng, khi đó Kiến Hoa mới rời khỏi đó với sự miễn cưỡng hiện rõ trong cái ngước nhìn lại đầy quyến luyến cùng bước chân năng trĩu.
"Ngủ ngon, Tiểu Dĩnh" - Kiến Hoa thì thầm rồi sau đó cũng đóng cảnh cửa bên phòng Lệ Dĩnh rồi đi mất.
...
Quảng Tây ban ngày nắng nóng nhưng ban đêm lại se lạnh vì ở địa hình núi cao. Lại thêm việc Giang Tử Đằng nằm giữa dòng Quây Sơn quanh năm gió l*иg lộng nên nhiệt độ ở đây cũng thấp hơn những nơi khác. Thế nên mới có chuyện Lạc Thành hỏi Giang Chấn xem có sửa cửa sổ bên phòng Kiến Hoa hay không, vì ban đêm gió lùa vào, rất dễ bị cảm lạnh. Vậy mà đêm nay không chỉ căn phòng của Kiến Hoa mà cánh cửa sổ phòng Lệ Dĩnh cũng không chịu đóng.
Bên thềm cửa sổ, chậu hoa oải hương tỏa hương thơm mát rượi. Cạnh nó còn có gói quà được gói rất xinh xắn do chính tay mẹ Kiến Hoa làm. Kiến Hoa ngồi đua đưa trên chiếc ghế dài đặt ngay cửa sổ, tận hưởng sự hòa quyện lẫn nhau giữa mùi thơm của mứt quả hồng và hoa oải hương. Sự thư thái và cảm giác hạnh phúc bây giờ khiến mọi suy nghĩ vẩn vơ trong anh đều biến mất, cũng không biết anh đã ngủ từ lúc nào, mà trong tay vẫn cầm cuốn tuyển tập những cách ngôn lâu đời với cái tên giản dị "Sống với những gì mình có" đã đọc gần hết.
Mùi của hoa oải hương xen lẫn của mứt quả hồng theo gió len lỏi khắp cả hai căn phòng chỉ cách nhau một khung cửa sổ. Buổi đêm hương càng nồng, mùi của nó có thể đánh thức mọi giác quan của ai đó ở gần, và càng đặc biệt hơn nếu người đó lại là Lệ Dĩnh.
Lệ Dĩnh cũng không biết mình ngủ từ khi nào, và bằng cách nào cô có thể về được phòng mình. Không phải ban nãy còn ở thôn Hoa Liên sao. Có thể vì nghĩ mình vẫn đang ở phim trường nên đang ngủ bỗng giật mình tỉnh giấc nhìn quanh, mà cũng có thể vì mùi hương kia kéo cô khỏi giấc ngủ. Cô bước xuống giường, tìm kiếm mùi hương đang quấn quýt khứu giác mình, từng bước, từng bước lại gần cửa sổ. Ở đó không chỉ có nguyên nhân của mùi thơm này mà còn có sư phụ đang ngủ ngay trước khung cửa của cô.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao mình lại về được đây. Một mình cô ở phim trường, không biết đã ngủ quên từ lúc nào. Bây giờ lại đã yên vị trong phòng, anh còn ngồi bên cửa sổ đó. Dám chắc là do sư phụ bế cô về đây lắm. Ban nãy khi ngủ Lệ Dĩnh mơ hồ cảm nhận là Kiến Hoa đang bế mình. Nhưng khi đó cô còn tưởng là mơ chứ, thế nên giống như đêm ở hồ Y Đình, cô để mặc anh, trong giấc mơ, sư phụ đang bế cô. Như vậy rất tốt mà. Nhưng rồi Lệ Dĩnh chợt nhớ ra, hình như anh còn hỏi câu gì đó, mà cô đều không suy nghĩ liền gật đầu, hơn nữa, anh còn...Lệ Dĩnh giật mình rờ bờ môi mỏng manh của mình, hơi ấm vẫn còn vương vấn. Cảm giác đó, không lẽ tất cả không phải mơ mà là thật sao. Gương mặt cô thoáng ửng hồng ngượng ngùng, thâm tâm cô có lẽ muốn đó là sự thật.
Lệ Dĩnh rón rén lại gần, cố gắng không phát ra tiếng động, cũng không dám thở mạnh. Một tay cô chống lên thành cửa sổ, lấy điểm tựa nhướn người sang phía Kiến Hoa, một tay xua qua xua lại trước mặt anh kiểm chứng xem có phải Kiến Hoa ngủ rồi không. Làm như vậy một hồi, Kiến Hoa vẫn không có phản ứng, Lệ Dĩnh thất vọng, phụng phịu quay về với bọc hồng hồng xinh xắn bên cửa sổ của mình.
"Là sư phụ để ở đây sao?" - Lệ Dĩnh thủ thỉ một mình, đồ đặt ở đây, chắc hẳn là do sư phụ mang tới rồi.
Lệ Dĩnh nhẹ nhàng mở từng lớp được bọc rất cẩn thận. Từng lớp được mở ra, hương thơm càng ngọt ngào hơn xông thẳng lên mũi cô. Dù vẫn chưa biết là gì ở trong, nhưng Lệ Dĩnh bất giác liếʍ môi, hẳn trong này là món gì đó rất ngon rồi.
"Waaa...là mứt quả hồng"
Lệ Dĩnh thích thú reo lên, thì ra anh nói có quà cho cô là món này. Nhưng rồi lại nhanh chóng phát hiện ra mình có thể sẽ đánh thức Kiến Hoa nên liền bụm miệng, mà ánh mắt vẫn ngập tia háo hức. Cô vội kéo chiếc ghế tựa của phòng mình lại gần cửa sổ, làm điệu bộ chống cằm lên thềm cửa, thức dậy giữa ban đêm, bụng cô thấy đói rồi. May là có món quà này của anh. Lệ Dĩnh cũng không quản chuyện Kiến Hoa đang ngủ ngay trước mặt mình, nửa chỗ mứt nhanh chóng bay vào bụng cô. Quả nhiên Lý Thuần nói không sai, món này đúng là đặc sản. Nhưng cô không chỉ thấy nó ngon mà khi vị ngọt ngào của nó tan trong miệng, Lệ Dĩnh cảm nhận một phong vị rất khác biệt mà không thể gọi rõ. Dường như có cái gì đó rất quen thuộc, ẩn sau đằng sau dư vị của nó là một kỷ niệm rất hạnh phúc mà có thể nào cô đã quên mất. Lệ Dĩnh không thể giải thích được sự xúc động đang dâng trào trong lòng mình lúc này, cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Nếu là quen thuộc thì tại sao cô lại không thể nhớ ra. Còn nếu lạ lẫm thì tại sao cô lại cảm thấy hạnh phúc chỉ vì ăn một miếng mứt chứ. Sự thắc mắc đó khiến cô ăn thêm, lại ăn thêm một chút để cố tìm ra lời giải cho cảm giác hiện tại. Nếu không phải muốn chia sẻ cho Lý Thuần và mấy cô gái kia một chút đồ ăn ngon như vậy thì có khi cô đã ăn hết một lượt rồi.
Lệ Dĩnh miễn cưỡng bọc lại chỗ mứt, dằn lòng mình không thể ăn thêm nữa. Đến khi Kiến Hoa cựa mình trên chiếc ghế Lệ Dĩnh mới hoàn toàn dứt khỏi sự hấp dẫn của nó. Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ở cự li gần như vậy mà anh lại không hề ý thức được việc đó. Nhiều người vẫn nói anh lạnh lùng, lãnh đạm nhưng cô thấy không phải vậy. Anh không lạnh lùng mà chỉ là họ chưa thấy sự ấm áp của anh. Không phải anh lãnh đạm mà là họ không phải là người mà anh quan tâm. Nhưng cô lại thấy được điều đó, nghĩa là trong tim Kiến Hoa, cô không đơn thuần chỉ là bạn diễn hay một tiểu đồ đệ bình thường. Lệ Dĩnh cứ như vậy ngẩn ngơ ngắm nhìn nét mặt bình thản của Kiến Hoa. Những suy nghỉ luẩn quẩn trong cô lại trỗi dậy, giấc mơ ban nãy, cô còn không chắc chắn là thật hay giả.
"Sư phụ, nụ hôn đó là mơ hay là thật?" - Lệ Dĩnh vu vơ thì thầm, đến khi hai mí mắt của cô đã không chịu được nữa, cô mới chịu trở về giường của mình. Trước đó còn khép lại cánh cửa bên phòng Kiến Hoa một chút, dù hỏng nhưng vẫn có thể che chắn gió. Nếu không sư phụ sẽ ốm mất.
Tiếng cót két của của sổ lâu ngày không đóng phát ra, Kiến Hoa cũng đã tỉnh từ lâu. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười mãn nguyện, thì thầm trả lời cho thắc mắc của Lệ Dĩnh.
"Là thật"