Edit: Niệm phu nhân
Beta: Cải Trắng
Chương 31: Nữ thần tao nhã
Gần đến giờ nghỉ trưa, Mạc Nhan đi cùng Cố Thù đến cao trung năm nhất tìm Mạc Thiến. Từ xa, Mạc Nhan đã lên tiếng gọi:
"Bạc ca, chị Tiếu Tiếu. Chị của em đâu rồi?"
Bạc Cách, Lưu Tiếu Tiếu nghe xong đồng loạt hướng về "quái vật" đứng cạnh. Lúc này Mạc Thiến đang mặc đồng phục học sinh. Che chắn rất kĩ. Tay, chân đều không lộ chút nào. Đầu đội mũ, còn mang kính to của mẹ Mạc. Như vậy còn chưa đủ, thậm chí còn có khẩu trang che kín người, không nhìn ra được ai là ai nữa. Mạc Nhan nhìn sững một lúc, rồi mới yếu ớt hỏi:
"Chị ngốc rồi à?"
"Em không biết tia tử ngoại bây giờ hại đến mức nào à?"
Âm thanh quen thuộc của Mạc Thiến phát ra xuyên qua khẩu trang phát ra. Mạc Nhan nghe xong liền ngẩng đầu nhìn trời, ánh mặt trời lúc này rất chói, nhưng không đến nổi như vậy chứ? Mạc Thiến không thèm giải thích với cậu, nhìn thoáng qua bên cạnh, không sợ chết ghẹo:
"Ồ, Lý Tiểu Long cởi trang phục rồi à?"
Cố Thù đáng lẽ còn đang ngắm nhìn cô, nghe được câu này xong hừ một tiếng. Làm xung quanh bật cười lớn, khiến mặt Cố Thù càng lúc càng đen.
"Tiểu Tiểu Thù, cậu đến đây"
Mạc Thiến bắt đầu vẫy vẫy tay với anh.
"Cố Thù, cô lao công gọi kìa"
Mạc Nhan lẽo đẽo theo quấy rối. Mặt Cố Thù càng lúc càng đen, nhưng vẫn đi qua, khi vừa đến nơi, Mạc Thiến đeo lên cho anh một cái khẩu trang. Sau dó, đội tiếp cho anh một cái mũ tương tự cô. Rất quan tâm nói:
"Đừng để đen nha"
Vì câu nói ấy, anh không lấy xuống nữa. Mạc Nhan đến gần họ, mục đích chính là cùng đi ăn.
Mỗi lần đến đại hội thể thao, trường học luôn mở cổng trường. Họ không cần ở trong phòng ăn của trường ăn cơm, có thể ra ngoài đi ăn. Mọi năm vào ngày này, xung quanh trường có rất nhiều người bán hàng rong bày sạp. Chỗ thì bán cơm hộp, chỗ thì bán đồ ăn khác. Những đồ bán lúc này vừa rẻ vừa kinh tế. Ba đồng đã có một chén lớn Mì Cay Thành Đô, hai đồng mua được Bánh Rán Trái Cây. Lòng nướng một đồng một xiên, nhiều hơn xíu cũng chỉ hai đồng. Mạc Thiến còn nhớ kĩ, Hamburger McDonald năm 2015 chỉ có sáu đồng một cái. Lúc cô sống lại, đã tăng lên mười sáu đồng.
Trong lúc mọi người bàn luận, Mạc Thiến ngồi cùng Cố Thù ở trong phòng chờ, xích lại gần anh thì thầm:
"Chúng ta vì dính phải vụ mối tình đầu quốc dân, nên phải cải trang chút xíu. Cậu nhớ kéo khóa đồng phục, cổ áo phải cao che được miệng"
Nói xong, cô còn giúp Cồ Thù kéo khóa lên. Còn chỉnh lại cổ áo che kín cằm anh. Cố Thù để cô chơi chán, rồi mới đắc dĩ đáp:
"Trong trường mà che vậy, càng kín càng dễ gây chú ý mà?"
"Theo kinh nghiệm của tôi, có thể thấy cậu rất nổi bật, nhưng sẽ không biết cậu là ai. Càng không muốn tìm hiểu xem cậu là ai cả. Nhưng nếu phát hiện được, sẽ có người kéo bạn bè đến bàn luận, lúc nói chuyện sẽ gây chú ý nhiều hơn. Đến lúc đó, như hiệu ứng bươm bướm vậy, càng lúc càng nổi"
"Ừ..."
Cố Thù rầu rĩ đáp lại một tiếng, cảm giác duy nhất là... nóng chết được.
Mấy người bàn luận rất lâu, cuối cùng quyết định đi ăn lẩu cay.
Cố Thù nóng đến mức mồ hôi chảy đầu trán, nhưng không phản đối gì cả. Anh vào nhóm này sau mọi người, nếu mở miệng phản đối thì không hay lắm. Anh không cởi mở giống Lưu Tiếu Tiếu, chỉ có thể chịu đựng đi theo.
.Khác với những tiệm ăn khác, lẩu cay lúc này không đông khách lắm. Bên trong có điều hòa mở, nên không khí rất mát mẻ.
Mọi người vừa ăn, vừa bàn về lễ Quốc Khánh sẽ đi đâu chơi. Mạc Nhan với Mạc Thiến tất nhiên không đi cùng được.
"Chị của em phải viết kịch bản, còn em thì phải học lớp diễn xuất. Học được ba ngày rồi"
Mạc Nhan nói, nhưng cậu không ăn được đồ cay nên uống nước ừng ực.
Chuyện Mạc Thiến viết kịch bản, Bạc Cách, Lưu Tiếu Tiếu và Cố Thù đều không rõ lắm. Vì vậy Mạc Nhan bắt đầu sinh động mô tả lại:
"Chị của em bây giờ là thần tượng của em rồi. Nói viết kịch bản và viết kịch bản, mấy ngày trước còn được kí hợp đồng với công ty điện ảnh, kiếm được hơn ba mươi vạn. Em còn có cơ hội đi diễn vai thời thơ ấu của nam phụ. Lợi hại khỏi phải bàn!"
"Thật không trời? Được nhiều tiền vậy á? Viết có dễ không, chị viết được không?"
Lưu Tiếu Tiếu cảm thấy hứng thú.
"Tất nhiên là thật mà, nếu không thì sao em lại tìm chị đi ăn cơm? Nhưng mà viết không dễ vậy đâu, chị của em đêm nào cũng hơn mười hai giờ mới rời máy tính. Công ty điện ảnh trả lại cho chị ấy mấy file cần chỉnh sửa, em nhìn sơ qua, tầm mười hai trang đó.
"Vậy không được rồi, phòng ngủ của chị không có máy vi tính, nếu không cũng học rồi. Mạc Thiến cậu thật là lợi hại"
Lưu Tiếu Tiếu cảm thán. Bạc Cách hỏi Mạc Nhan.
"Cậu diễn được à?"
"Dĩ nhiên rồi, tôi đang cố gắng học mà"
Bạc Cách dường như không có thái độ tốt, tiếp tục cảnh cáo Mạc Nhan.
"Tôi nói với cậu, đừng làm Thiến Thiến xấu mặt, tuổi của Thiến Thiến làm biên kịch, vừa bị tổ biên kịch bắt nạt. Phó biên tập cũng bị áp lực, Thiến Thiến vừa tiếp xúc nghề này, cái gì cũng không hiểu, người còn ngốc nữa..."
Mạc Thiến nghe Bạc Cách nói xong câu đầu, trong lòng ấm áp, nhưng đến câu sau, trợn trắng mắt nhìn Bạc Cách.
"Cậu mới ngốc"
"Em biết, mấy ngày nay đi học diễn xuất. Mười một giờ mới về nhà, ngày Quốc Khánh. Ngoài lớp 1 cho nghỉ, còn lại đều học từ tám rưỡi đến mười một giờ mới được về. Với cả, thầy giáo biết được chị em là biên kịch, có thể đề cử diễn viên nên đối xử với em cũng rất tốt. Có thể là muốn dạy em tốt, rồi sau này để chị em tiến cử học trò của thầy"
Mạc Nhan đáp, ăn thêm vài miếng rồi xới thêm một chén cơm trắng.
Cố Thù lẳng lặng nghe, trong tâm không hiểu sao có chút mất mát.
Mạc Thiến nhỏ vậy đã có thể làm biên kịch, còn kiếm được nhiều tiền như vậy. Tiền đồ vô cùng rộng mở, sau này anh có thể xứng với cô không đây? Mạc Nhan muốn học diễn xuất lúc ngày nghỉ, anh cũng không tìm được lí do đến nhà Mạc Thiến tìm cô chơi. Trong trường học nói chuyện với cô thì ngại ngùng, khó khăn lắm mới gặp được cô ở nhà thì lại không có cơ hội nói chuyện. Ai ngờ, Lưu Tiếu Tiếu đột nhiên nói một câu:
"Cố Thù không phải là ở gần nhà Mạc Thiến sao? Mấy ngày nay chắc sẽ rất bận, buổi trưa cậu sang đó mua cơm cho cậu ấy đi. Dù sao cũng chỉ là cơm thôi mà, Mạc Nhan sùng bái chị như vậy, chắc chắn sẽ trả lại cậu tiền mua cơm"
Mạc Thiến và Bạc Cách đều biết, Lưu Tiếu Tiếu đang giúp đỡ chuyện này. Mạc Nhan thần kinh rất thô, không nhạy cảm mấy, còn gật đầu.
"Ừ, Cố Thù hay giúp mua cơm cho chị tao đi, bây giờ đưa trước một trăm nè, không đủ thì lấy thêm. Kì nghỉ ba trông cửa hàng rất bận, mẹ tao thì cũng ra đó phụ tính toán sổ, không có thời gian quan tâm chị đâu"
Nhà Mạc Thiến, khi nuôi dạy con thường là con gái thì được dư dả tiền hơn, con trai thì trọng tính cách hơn. Vì vậy mỗi tháng cho Mạc Thiến sáu trăm tiêu vặt, còn Mạc Nhan chỉ được bốn trăm. Tháng nào vui vẻ mới được năm trăm.
Tất nhiên, buổi sáng và chiều đều ở nhà. Trong trường học có cơm trưa, phiếu cơm, giày dép, trang phục đều do mẹ Mạc mua. Tiền đó chỉ là tiền tiêu vặt thôi.
Bình thường, tiền tiêu vặt của Mạc Nhan ít hơn Mạc Thiến rất nhiều. Thường là Mạc Thiến sẽ trả, nhưng bây giờ Mạc Thiến cho cậu cơ hội đóng phim, nên cậu mới trả dịp này.
"Được thôi"
Cố Thù đáp ứng rất nhanh, tim đập rộn cả lên. Đưa cơm trưa cho Mạc Thiến, có phải là có cơ hội ngồi riêng với Mạc Thiến không? Mạc Thiến nghe xong, lập tức vui vẻ cảm thán.
"Tốt quá, mỗi ngày đều có soái ca đưa cơm cho mình rồi"
"Viết cái đó rất mệt à?"
Cố Thù rất quan tâm đến thân thể của Mạc Thiến.
"Rất mệt, vì tôi vừa tiếp xúc mảng này, không quen thuộc. Mà bên điện ảnh lại gợi ý rất nhiều thứ, nên đầu muốn quay theo họ"
"Nhớ giữ sức khỏe"
"Ừ, Tiểu Tiều Thù thật tốt"
Mạc Nhan nghe xong nổi hết da gà.
"Tiểu Tiểu Thù, em còn tưởng là Bánh Bao Nhỏ chứ!"
Ngày tiếp theo của đại hội thể thao, Mạc Thiến sáng sớm đã chạy bền 3000 mét. Không hiểu sao, hôm nay người quan sát cổ vũ cô rất nhiều, có nhiều người còn không rõ lớp. Cũng cổ vũ cô luôn. Chỉ là không gọi được tên cô, chỉ gọi số cô mà cổ vũ.
Lúc chạy qua sơ trung, thấy Mạc Nhan đang đứng đánh trống, cổ vũ cô. Cô còn vẫy vẫy tay với cậu, mỉm cười tươi.
"Đừng có cười, sốc hông bây giờ! Chị ngốc à"
Mạc Nhan hét lớn, Mạc Thiến đã chạy xa rồi. Ngày hôm qua, cô chạy 800 mét được vị trí thứ hai toàn khối. Hôm nay chạy 3000 mét, sắp biết được thành tích rồi. Mạc Thiến vẫn duy trì như trước, chạy bình thường không nhanh không chậm, có người cổ vũ cô, cô còn nhẹ nhàng ở hướng đó mỉm cười vẫy tay. Như vậy, giống như đem trận đấu thành một buổi du lịch ngắm cảnh, không có gì là mệt mỏi cả.
Bạc Cách đứng ngoài vòng thi đấu xem trò này xong, không nhịn được mắng thầm:
"Cô ngốc này khẳng định chạy xong bị sốc hông!"
Kết quả, Bạc Cách phải thất vọng rồi. Mạc Thiến giống như có siêu năng lực vậy, chẳng những có thể từ người cuối cùng vượt lên, còn có thể bỏ xa người thứ hai nửa vòng sân. Gần đích năm trăm mét, còn có sức tăng tốc. Đến khi kết thúc, một đám người chạy đến đỡ cô, Mạc Thiến lại như chẳng có chuyện gì. Vừa đi bộ vừa nhìn xung quanh:
"Sao Lý Tiểu Long nhà tớ không đến?"
"Hình như có lãnh đạo của bộ giáo dục đến, nên cậu ta không đến được"
Mạc Thiến không khỏi thất vọng, cầm quạt trong tay Bạc Cách, trên đường nghe được âm thanh của người chủ trù. Không những Mạc Thiến về đầu, còn phá kỉ lục năm trước.
"Thấy chưa, bản cô nương vừa ra đã phá kỉ lục của nữ rồi"
Mạc Thiến bắt đầu khoe khoang, ngày hôm qua Bạc Cách thi 1500 mét chỉ được thứ năm.
"Cho nên hai năm sau chạy 3000 mét mình cậu bao hết"
"Bạc Ca, cậu nóng đúng nha. Một câu bừng tỉnh người trong mộng"
"Đồ ngốc!"
Mạc Thiến đột nhiên không vui vẻ nữa. Chẳng qua, Mạc Thiến vì tham gia cuộc thi này, trở thành người nổi tiếng trong trường. Người khác nhắc đến cô đều là "là người chạy 3000 mét không tốn bao nhiêu sức, vượt qua được cả nam, đây là một nữ hán tử, cũng là người xinh nhất khối, Mạc Thiến"