- Edit:
YuuChan9- Beta:
EllieKashinaChương 3: Gặp lại bạn trai cũ.
" Chị đừng cho rằng chị hối lộ Cố Thù, cậu ấy sẽ giúp chị một tay! Cố Thù nhà chúng ta thiết diện vô tư, mặc kệ chị biết không? Mặc kệ chị! "
Mạc Nhan quả nhiên là Mạc Nhan, một chút tình cảm cũng không có, Mặc Thiến đứng trước mặt nó, đem bằng hữu của nó trêu trọc đến mức độ này, nó cũng không biết, cô chỉ có thể âm thầm một mình thương tiếc thật sâu a.
Tình cảm thấp như vậy, khó trách lúc trước bị nữ nhân lợi dụng, gây ra nhiều thị phi.
Mạc Thiến giơ que kem lên, cười híp mắt nhìn Mạc Nhan, lúc muốn nói ra cái gì, thì có một người khác xuất hiện trước mắt.
" Mọi người làm gì ở đây? Mua sắm sao? " Thanh âm của thiếu niên này rất thanh thúy, cũng rất êm tai, ôn nhu, nhẹ nhàng như tơ lụa lông chim, có thể lọt vào tai người, không những làm lỗ tai cảm thấy ngứa, mà ngực cũng một mảng nhẹ nhàng.
Bây giờ, Mạc Nhan mới bắt đầu chào hỏi: " Lương Ngữ ca ca, anh mới đi chơi bóng rổ về hả? "
Tô Lương Ngữ mặc áo cầu thủ, tóc ướt sủng, trên người có chút ướt, vừa nhìn là biết mới vận động trở về.
Hắn nhìn Mạc Nhan cười một tiếng, " Ân ", sau đó nhìn sang Mạc Thiến đang muốn cho Cố Thù ăn kem, trên mặt như cũ vẫn giữ nét cười, chính là nét cười trong ánh mắt đã biến mất tự lúc nào. Hắn biết Cố Thù, còn cùng Cố Thù nói qua mấy câu, chẳng qua là ngẫu nhiên chạm mặt, khách sáo với nhau, chứ không hề quen thuộc chút nào.
Trong ấn tượng của hắn, Mạc Thiến cùng Cố Thù không hề thân thiết.
Hiện tại, bộ dáng của bọn họ giống như rất thân mật, cô trước kia, ngược lại, thường xuyên thân mật với hắn như vậy.
Mạc Thiến cuối cùng cũng đưa que kem cho Cố Thù, đi đến trước đống đồ đã mua, xách lên một quả dưa hấu, lại xách thêm đồ ăn vặt vừa mua, chỉ huy Mạc Nhan: " Nhan Nhan, em xách quả dưa hấu còn lại, chúng ta nhanh trở về, hôm nay trời nóng, đi chậm kem chảy mất. "
" Em còn phải ăn kem, như thế nào lại phải mang nhiều như thế? " Mạc Nhan kháng nghị.
" Đường về cũng không còn xa, không phải lo nhiều như vậy đâu? "
Thời điểm này, Tô Lương Ngữ đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: " Anh giúp bọn em mang về, dù sai hiện tại anh cũng không có việc gì làm. "
" Không cần tới anh, anh mau về nhà đi. " Mạc Thiến một chút cũng không cảm kích, cũng không nhìn hắn một cái, trực tiếp đuổi hắn đi.
" Không có việc gì, không cần khách khí với anh. "
" Ai khách khí với anh, nói không cần anh giúp là không cần. " Mạc Thiến đột nhiên lớn tiếng, tựa hồ còn mang theo tức giận, làm Tô Lương Ngữ sững sờ, lúng túng cười, lui về phía sau một bước, lại liếc nhìn cô một cái, có vẻ như là đang xem xét sắc mặt của cô.
Cô không nói, xách đồ lên đi.
Tô Lương Ngữ nhìn qua Mạc Nhan, dùng khẩu hình để hỏi: " Chị của em bị làm sao vậy? "
" Không biết, có bệnh đi? Đầu óc của chị quá không bình thường. " Mạc Nhan nhỏ giọng trả lời.
" Mạc Nhan, chị nghe thấy! " Mạc Thiến đột nhiên gọi lại một câu, dọa cho Mạc Nhan rụt đầu lại, lập tức nhìn Tô Lương Ngữ cười khổ, xách đồ rồi đi theo cô.
Tô Lương Ngữ chỉ có thể đứng tại chỗ, nhìn bọn Mạc Nhan ba người rời đi, chờ một lát, Mạc Thiến cũng không quay đầu lại nhìn hắn, hắn liền la lên: " Thiến Thiến, cuối tuần cùng nhau đi mua sách tham khảo cho Cao nhất* đi? "
*Cao nhất: Trung học phổ thông năm nhất.
" Không đi. " Mạc Thiến nói lại một câu, cũng không quay đầu lại, ngược lại bước nhanh hơn lúc trước.
Tô Lương Ngữ mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, vào tiệm bán lẻ mua chai nước khoáng.
Cố Thù luôn luôn nhìn theo bọn Mạc Thiến, từ đầu đến cuối, vừa ăn kem, chị em hai người đi, anh cũng đi theo, lúc sắp đi còn quay đầu lại nhìn Tô Lương Ngữ, cùng Tô Lương Ngữ bốn mắt nhìn nhau một chút.
Rất nhanh, Tô Lương Ngữ liền thấy, đứa con trai đó soái đến mức không tưởng tượng nổi, chớp chớp con mắt, tựa hồ là Cố Thù đang cười, chỉ là cười đến mức khiến cho hắn có chút khó chịu.
Cố Thù tay trái xách rau cải, tay phải còn cầm que kem ban nãy, đi ở phía trước hai chị em, cảm thấy rất thú vị.
Thân hình Mạc Thiến hết sức thon dài, tuổi còn nhỏ, nhưng thân hình đã rất tốt.
Anh có chút mê muội, rất nhanh đã mê muội.
Lần đầu tiên anh thấy Mạc Thiến là vào một ngày, ngay lúc cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, dưới ánh nắng mặt trời, hình thành một cái bóng thấy rõ cả hình dáng, nhưng lại không thể rõ ràng khuôn mặt.
Như vậy càng lộ ra dáng người xinh đẹp của cô, đôi chân vô cùng đẹp.
Anh thích đôi chân thon dài, trắng nõn, xinh đẹp của cô cho đến khi cô tới gần, anh mới phát hiện, cô cũng có khuôn mặt đẹp không kém.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh liền cảm thấy kinh diễm.
Lúc mới bắt đầu, anh chỉ cảm thấy cô có bộ dạng rất tốt, đôi chân cũng đẹp, khiến cho anh không kiềm được muốn nhìn thấy nhiều lần.
Yêu thích cái đẹp, ai cũng sẽ có, anh cảm thấy loại tâm tư này rất bình thường.
Chính là anh không nhịn được chạy tới nhà Mạc Nhan, trong trường học, lúc cố tình hay vô tình đều dõi mắt tìm kiếm hình bóng của cô, thật giống như có đặc công dị năng. Như Thiên Lý Nhãn thính tai, anh tổng là có thể lấy tốc độ nhanh nhất mà nhìn thấy bóng dáng cô, chung quanh đều để ý đến thanh âm của cô, hoặc là nghe người khác tán ngẫu, nhắc tới tên cô, nghe luôn cả những chuyện có lien quan tới cô.
Mỗi lần thấy cô, không hiểu sao liền vô cùng khẩn trương, trong ngực đột ngột nhảy lên, sau đó tim sẽ đập thật nhanh cho đến lúc cô rời đi.
Cuối cùng, anh kết luận, anh thích cô.
Anh không thấy chính mình vào cái lứa tuổi này, có loại tâm tư như thế là cực kì quá đáng, cũng không có quá mức kích động. Mẹ anh là người Châu Âu, cho nên tư tưởng của anh đã sớm được khai phóng, có một người mình thật lòng quý mến, này là rất bình thường, đem tâm tư này giấu đi, không biểu hiện ra, chẳng làm bất cứ chuyện xấu gì, đây là điều kiện kiên quyết phải làm trong tình cảm.
Tình cảm này của anh, kiếp trước đối với Mạc Thiến che giấu.
Anh không dám nói với Mạc Thiến, anh thích nhất là đôi chân xinh đẹp của cô, bằng không, khi bị phế mất hai chân, cô tàn tật, có phải là rất đau lòng hay không?
Kiếp trước của anh, chính mình cũng không dám nói ra, không biết vì sao lại yêu cô đến vậy. Từ nhỏ đã thầm mến, về sau là không thể không có cô, đến khi cô mất đi đôi chân mà anh thích nhất, anh vẫn nghĩ là sẽ cùng cô chung một chỗ. Anh xem cô với Tô Lương Ngữ kết giao, khi Tô Lương Ngữ vứt bỏ cô, anh là lần đầu tiên xuất hiện, an ủi cô, yêu cô, đem toàn bộ bản thân mình đều giao hết cho cô.
Ăn kem xong, anh đem vỏ kem cùng que kem ném vào thùng rác, liền nghe hai chị em bọn họ tranh cãi.
" Em giúp chị xách một lát. Chị xách đi không nổi. " Mạc Thiến ồn ào, để gói to quà vặt lên trán mình, kem bên trong túi có thể cho cô mát một chút.
Kỳ thật đồ cô xách rất nặng, một trái dưa hấu, túi to quà vặt, còn có sáu bình nước lê, cùng với một đống kem, quà vặt khác, cũng không thể trách cô than phiền mệt mỏi.
Anh nghĩ đi ngang qua, giúp cô xách một vài thứ, dù sao anh cũng là nam sinh, liền nghe cô hướng Mạc Nhan mà nói: " Em giúp chị xách quà vặt, chị xách một trái dưa hấu là được rồi. "
" Em không muốn, em cũng mệt mỏi. "
" Chẳng lẽ em không ăn sao? "
" Kia... Em liền xách một lát a! " Mạc Nhan thỏa hiệp, lấy trong tay cô túi to quà vặt, xách trong tay.
Mạc Thiến cười, nụ cười cực kỳ đẹp mắt, thế nhưng so với ánh mặt trời còn muốn lóa mắt hơn, khiến Cố Thù thất thần trong phút chốc.
Anh thích con gái, vừa nghĩ tới là đầu đầy mồ hôi, trong tay xách một quả dưa hấu, anh cũng cảm thấy cô rất đẹp mắt, rất dễ thương.
" Này, nhà chúng ta ở tầng bốn, em xách hai tầng, chị xách hai tầng. " Cô nói, còn vỗ cùng sảng khoái vỗ vai Mạc Nhan.
Anh vừa nghe liền cười, không hề nói gì, chỉ theo kịp hai người, cùng đi với bọn cô.
Chờ Mạc Nhan xách qua hai tầng, phía trên là con số biểu hiện đang ở tầng ba, cả người đều lờ mờ, liền theo sau ồn ào: " Mạc Thiến chị gian trá! "
" Ngươi không phải cũng đồng ý sao? " Mạc Thiến nói, từ trong tay của nó lấy những vật kia, cầm những thứ đó, thân nhẹ như chim yến " vụt vụt " qua tầng cuối cùng, dùng chân đá cửa, cho Mạc mẹ ra mở.
Mạc Nhan đen mặt, lúc trở về, điên cuồng ăn liên tục hai cây kem, còn chỉ huy Mạc Thiến cắt cho hắn miếng dưa hấu ướp lạnh, mới đồng ý bỏ qua.
Thời điểm ăn cơm, Mạc mẹ đề xuất: " Hiện tại nhân lúc nghỉ hè, để Thiến Thiến kèm cho bọn con hai khóa, chờ đến khi thi, sẽ có điểm thuận lợi. "
Nghe Mạc mẹ nói vậy, cô mới nghĩ tới, cô trước đây là kẻ cuồng học.
Cô vì muốn trở thành một nữ hài tử có khả năng xứng đôi với Tô Lương Ngữ, các phương diện đều rất nỗ lực. Tỷ như, cô nỗ lực học tập, còn tích cực tham gia rèn luyện thể thao, thậm chí là lén lút xem tạp chí thời trang, dung nhan tự nhiên không có cách nào thua kém.
Nói về sự tích ưu tú của cô trước đây, đó là khi vào sơ trung, cô chính là ba năm học sinh giỏi, khi năm hai còn bị bầu thành cán bộ ưu tú, còn ở trong phố tham gia cuộc thi vũ đạo giành hạng nhất.
Bây giờ nghĩ lại một chút... trước đây thật là liều mạng a.
" Con không học! Dù sao trường con cũng là tuyển thẳng. " Mạc Nhan ngay lập tức cự tuyệt.
Nhà bọn nó cũng là gia đình thường thường bậc trung, ba ba tự mình mở tiệm ăn nhanh, sau gia nhập liên minh McDonal, sinh ý không sai, chẳng qua Mạc ba trong lòng không thoải mái, cả hai chị em đều thích ăn KFC.
Mạc mẹ tạm thời giữ chức kế toán trên thương trường, đồng thời còn quản lý nhiều xí nghiệp kiêm chức kế toán, mỗi tháng đi hai lần, liền cho bọn nó tính sổ sách, thương trường cấp tiền lương theo giờ, mấy xí nghiệp tư nhân mỗi một tháng cấp Mạc mẹ tám trăm đồng, gọi là tiền lệ phí riêng.
Lúc đó giấy chứng nhận kế toán đặc biệt đáng giá, nhất là Mạc mẹ đã học qua đại học, đọc qua sách.
Bọn nó học là trường tư thục tốt, sơ trung cùng cao trung kết hợp, học ở sơ trung, chỉ cần thành tích không kém, liền có thể tuyển thẳng vào cao trung, trường cao trung của bọn nó vẫn là trọng điểm của tỉnh.
Sở dĩ trường tư thục mà có thể là trọng điểm của tỉnh, là bởi vì khi ở cao trung, trong cuộc thi trung khảo, xếp hạng 100 người đứng đầu, vả lại học ở trường mà thành tích học tập tốt, ổn định, thì học phí, phí ăn ở, tiền xe đều miễn, mỗi học kỳ có năm trăm đồng tiền học bổng, cho nên mới hấp dẫn được lượng lớn học sinh giỏi, thời điểm khi thi vào trường đại học mang lại kết quả tốt đẹp đến không tưởng.
Trường học như vậy nhận ba trăm học sinh, chính là cái gọi lông cừu mọc trên thân cừu*, những học phí cấp cho những học sinh kia, đều là từ trên người loại học sinh như Mạc Nhan mà lấy tới.
*lông cừu mọc trên thân cừu: ở đây nôm na lấy phí học sinh dở này đắp cho những học sinh giỏi.
" Con nhìn chị con xem, thật nhiều tiền đồ, thi trung khảo được top 100 người thì chị con đứng ở trong đó, con sao không thể học? " Mạc mẹ không cao hứng, quay đầu hỏi Cố Thù: " Cố Thù, con muốn tới học kèm không? "
" Con không cần ạ. " Cố Thù cự tuyệt một cách gọn gàng, Mạc mẹ không thể tiếp tục nói được.
Mạc Nhan lúc này cũng nói chuyện: " Chị trong cuộc khảo thí chỉ đứng thứ 94, thêm một câu không trả lời được liền rớt ra khỏi top 100, còn đòi kèm Cố Thù! "
" Em biết khảo thí của cao trung trọng điểm tỉnh lấy 100 người đứng đầu có bao nhiêu khó hay không? " Mạc Thiến không phục phản bác, bởi vì tức giận, phun ra trên bàn toàn hạt cơm.
" Thành tích của Cố Thù nhà chúng ta khi trung khảo nhất định sẽ từ hạng 5 trở lên. "
Mạc Nhan câu này là nói thật, nếu như cô là học bá, kia Cố Thù liền là thần học! Anh xác định không cần cô tới kèm.
Trong lòng cô phút chốc không thoải mái, tên Cố Thù kia còn đang thầm mến nàng, vậy mà một điểm cũng không nể mặt, không động viên, cái gì gọi là không cần? Cảm thấy cô không đủ tư cách có phải không?
" Nói kèm học có chút long trọng, ta ngược lại có thể đem ghi chép trọng điểm năm ba cho các ngươi mượn. " Mạc Thiến không buông tha, tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ chính mình.
Cố Thù tựa hồ đối với cái này rất hứng thú, còn chần chờ, không mở miệng, Mạc Nhan liền nói: " Em không cần, chị đem sách luyện tập cùng bài thi cả năm của chị cho em, em muốn cái này. "
Tác giả có lời muốn nói: " Sách mới a, cầu thu lu, nhanh tới rắc hoa, bò lên được bảng xếp hạng đều nhờ các ngươi. " [ Chụp bờ vai ]
" Tới đây bình luận thôi, bằng không quạnh quẽ quá! "