- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quay Lại Nhìn Tôi Cười
- Chương 8
Quay Lại Nhìn Tôi Cười
Chương 8
-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
An Lan và Cố Thần đi đến một thành phố ven biển, họ ngủ lại ở một khách sạn năm sao. Đêm đến, những người tiếp đón mời hai người ra ngoài ăn cơm uống rượu, hết náo loạn ầm ĩ rồi lại chơi những trò vô vị đến tận nửa đêm. Sau đó bị đuổi về. Tửu lượng hai người đều không tệ, ở ngoài thì giả vờ mơ màng buồn ngủ trước mắt người khác, về đến phòng khách sạn lập tức đứng dậy mở máy tính, châm trà như chưa từng có gì xảy ra.
Lúc Cố Thần đi tắm, An Lan không mấy tập trung mở TV lên xem. Hắn đang buồn bực vì sao bên đón tiếp lại sắp xếp hai người vào một phòng, chẳng lẽ bọn họ không điều tra phương hướng giới tính của hắn sao? Dù họ không biết nhưng chắc Cố Thần cũng phải biết chứ.
Hắn đang suy nghĩ miên man thì Cố Thần đi ra từ phòng tắm, mái tóc đen ướt sũng, nước trên tóc nhỏ từng giọt từng giọt lên khuôn ngực màu lúa mạch, khăn tắm màu trắng choàng trên vai, một bên tay anh cầm khăn lau tóc, một bên ngồi xuống ghế sô pha cầm lấy tờ giấy trên bàn, nói: “An Lan, cậu lại đây.”
An Lan ù ù cạc cạc không hiểu gì bước qua, hắn nhìn thấy bản hợp đồng trên tay Cố Thần, chữ kí bên dưới là tên hắn.
“Đây có phải là chữ kí của cậu không?”
“Tên đúng là tên tôi.” An Lan lấy qua, lật xem vài tờ rồi trả lại cho anh, cực kì chắc chắn nói: “Nhưng bản hợp đồng này tôi chưa từng thấy qua.”
Cố Thần suy nghĩ gì đó, anh lật xem hợp đồng.
An Lan hơi thiếu kiên nhẫn nhìn anh, hắn cao giọng nói: “Về vụ việc của Lương Tư Viễn, tôi biết tổng công ty cho rằng tôi có liên quan bên trong, mặc dù tôi là quản lý bộ phận pháp lý nhưng Lương Tư Viễn con người này cực kì chuyên quyền độc đoán, rất nhiều hợp đồng làm ăn chỉ cần ông ta đồng ý thì hoàn toàn có thể bỏ qua quyết định của tôi. Việc này những quản lý khác trong công ty có thể làm chứng. Bốn mươi bản hợp đồng giả dối kia tôi đã thấy bản sao, chữ kí bên dưới đều là tên tôi nhưng tôi có thể lấy danh dự ra bảo đảm những chữ kí đó đều là giả. Tôi chưa từng chạm vào những thứ đó!”
“Trường đại học ở đây có một chuyên gia giám định chữ viết, xế chiều ngày mai chúng ta sẽ tới đó thăm hỏi ông ta.” Cố Thần nói.
“Cũng được.” An Lan hơi uể oải, hắn lùi về sau tựa vào cạnh bàn, nói: “Để tôi giúp anh lau tóc.”
“Bây giờ không cần vội vàng nịnh bợ tôi.” Cố Thần bất đắc dĩ nói: “Đi tắm đi.”
An Lan tắm xong quay ra thì độ cồn trong người bắt đầu có tác dụng, hắn không ngủ được mở máy tính lên chơi trò chơi. Cố Thần nằm trên giường một lát cũng không ngủ được, anh cầm lấy bộ bài trên bàn nói: “An Lan, lại đây đánh bài đi.”
“Tôi không thích chơi cái đó.” An Lan không thèm ngẩng đầu lên trả lời.
“Chơi một ván tôi cho cậu một trăm đồng.” Cố Thần nói.
An Lan buông máy tính, vô cùng hào hứng chạy lên giường Cố Thần, sau khi hai người ngồi xuống thì An Lan bắt đầu chia bài. Ánh mắt Cố Thần dừng lại ở đồng hồ trên cổ tay cậu. Dường như cậu luôn đeo cái đồng hồ này, lúc tắm cũng không tháo xuống.
An Lan để bài xuống giường, hắn lắc lắc đồng hồ trước mắt Cố Thần nói: “Omega, anh thích nhãn hiệu này sao?”
Cố Thần lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú.
An Lan cởi đồng hồ cho anh xem cổ tay của mình, nơi đó có một vết sẹo đỏ thẫm xấu xí: “Không cần phải ngạc nhiên, đồng hồ là dùng để che vết sẹo này. Bạn trai tôi không thích nhìn thấy nó.”
“Vì sao?” Cố Thần hơi tò mò.
“Nó do bạn trai cũ để lại.” An Lan cầm bài trong tay, hắn đánh ra một lá, không định tiếp tục thảo luận về vấn đề này, nói: “Anh muốn chơi có thưởng không?”
“Cũng được.” Cố Thần không quan tâm lắm.
“Chơi bao nhiêu đây?” An Lan hỏi, hắn lẩm bẩm: “Quá nhỏ thì chán lắm.” Rồi lập tức cười nói: “Đánh từ một triệu đến mười triệu được không?”
Cố Thần mỉm cười từ chối cho ý kiến.
“Đùa tí thôi.” An Lan nói: “Vậy thì cược tiền tiêu dùng hai ngày sắp tới của chúng ta đi.”
Hai người chơi tới ba giờ sáng, An Lan thua cực kì thê thảm ủ rũ quay về giường. Hai người nằm trong chăn ngủ như chết, thẳng đến giữa trưa có phục vụ phòng đến quét dọn mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Bọn họ vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi rời khỏi khách sạn, chặn một chiếc taxi đi ra ngoại thành, rời khỏi thành phố đến một ngọn núi tìm vị chuyên gia giám định kia.
Giới chuyên gia giám định trong nước được hưởng một địa vị rất cao, họ có thể giải quyết rất nhiều vụ án lớn làm náo động dân chúng khắp nơi. Có điều những chuyên gia như họ tính tình rất kì lạ, thích xa rời quần chúng, mấy năm gần đây đều sống trong thâm sơn cùng cốc. Cố Thần phải dùng tới rất nhiều quan hệ mới hẹn được gặp ông ta một lần.
Lúc trên xe Cố Thần có hỏi một câu: “Tất cả tài liều đều mang theo hết chưa?”
“Mang theo hết rồi.” An Lan giơ tập tài liệu trong tay lên.
Xe chạy hết một tiếng đồng hồ rồi dừng lại ở bãi đỗ dưới chân ngọn núi, nơi này đã bị khai phá thành địa điểm du lịch, trên núi có những bậc thang uốn lượn, bên cạnh là hệ thống cáp treo cực kì náo nhiệt.
Sau khi xuống xe, Cố Thần đứng ven đường chờ còn An Lan thì móc ra tờ một trăm đồng đưa cho lái xe, hắn nói lái xe không cần thối rồi đẩy cửa nhảy xuống. Đột nhiên giật mình phát hiện ra gì đó, hắn sờ tất cả túi trên người, điện thoại và ví tiền đã bị bỏ lại khách sạn.
An Lan suy nghĩ thật nhanh, hắn đuổi theo chiếc xe sắp đi mất, ghé vào cửa xe cười xòa nói: “Chú à, chú trả lại tiền thừa cho cháu được không?”
Lái xe khinh bỉ đưa tiền thừa lại cho hắn, An Lan thở phào một hơi cầm lấy tiền chạy một mạch về chỗ Cố Thần, áy náy nói: “Boss à, tôi quên mang ví tiền rồi.”
Cố Thần lắc đầu thò tay vào túi quần, sau đó mặt anh cũng nghệt ra.
Quần áo của hai người hôm qua đã đưa đi giặt hết, hôm nay mặc đồ mới nên trong túi toàn bộ trống rỗng. Trước khi ra cửa An Lan còn lấy theo ít tiền lẻ còn Cố Thần từ di động, ví tiền, chi phiếu, tiền gì đó đều không mang theo.
Hai người nhìn nhau, lát sau Cố Thần đành cam chịu nói: “Bây giờ trên người cậu còn bao nhiêu tiền?”
An Lan móc toàn bộ túi tiền ra đếm một lượt: “Khoảng hơn một trăm đồng.”
Cố Thần sầu não gần chết, anh cáu kỉnh đi qua đi lại: “Thời buổi này đi công tác đúng là không nên mang theo một thư kí nam, nhất là một người như cậu!”
An Lan tự biết mình đuối lý, hắn nhỏ giọng an ủi: “Không sao, tiền này đủ cho chúng ta quay về. Nhanh đi thôi.” Nói xong liền bước lên bậc thang, đi được vài bước thấy Cố Thần không theo tới thì quay đầu nhìn lại, anh đang đi về hướng cáp treo.
An Lan vội vàng đuổi theo anh, nhỏ giọng nói: “Boss à, chúng ta đừng đi cáp treo, rất đắt.”
“Không được.” Thái độ của Cố Thần rất kiên quyết: “Tôi sẽ không leo thềm đá.”
“Chúng ta không có đủ tiền.” An Lan vã mồ hôi nói.
“Tôi đi cáp treo, cậu đi bộ lên núi đi.” Cố Thần thản nhiên đáp.
“……”
Đúng là không phải người!
An Lan bất đắc dĩ đi đến chỗ bán vé bày ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Chào dì, cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một người vậy dì?”
“Ba mươi.”
An Lan nhẩm tính, hỏi: “Năm mươi đồng hai người có được không dì?”
“Ai da tên nhóc này, không có tiền thì đi chỗ khác đi.”
“Cháu là sinh viên địa phương.” An Lan giả vờ đáng thương: “Nên không có bao nhiêu tiền.”
Cuối cùng An Lan mặt dày mua được hai vé, hai người ngồi vào xe cáp nhẹ nhàng lướt đi trong không trung.
An Lan ghé sát cửa sổ nhìn đám người và cây cối dần nhỏ đi, hắn muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh nhưng lại nhớ ra mình không mang theo.
” Boss, boss.” An Lan gọi anh: “Bên ngoài có chim nhỏ, còn có mây trắng nữa, anh mau ra xem thử đi.”
Cố Thần vững vàng ngồi ở chỗ của mình, không mấy hứng thú: “Trước kia cậu chưa thấy bao giờ hả?”
“Thấy rồi, nhưng tôi rất thích cáp treo nên mỗi lần được ngồi đều rất vui.” An Lan ngồi xổm xuống, mặt loan loan ý cười, hai lúm đồng tiền ẩn hiện trên má.
Cáp treo đi đến chỗ ngoặc, hơn nữa trên núi gió khá lớn, bước chân An Lan không vững lắm, cả người nghiêng ra ngoài, hắn ‘A’ một tiếng la lên, sợ tới cứng cả người.
Lúc mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang dựa vào người Cố Thần.
An Lan giãy dụa thoát khỏi ngực anh, thành thành thật thật ngồi trên ghế đối diện, miệng mím chặt không nói lời nào. Cố Thần dựa lưng vào ghế, ánh mắt hướng ra ngoài.
Hai người tới đỉnh núi đi gặp chuyên gia giám định. Nhưng mà vị giáo sư già kia cũng quá kiêu ngạo quái gở, ông ta giữ lại bản mẫu rồi lập tức đuổi người, một câu khách sáo cũng không thèm nói.
Hai người bọn họ ôm bụng rỗng rời khỏi nhà giáo sư, đỉnh núi có người bán nước suối… An Lan mò thử tiền trong túi, nhỏ giọng hỏi Cố Thần: “Boss, anh có đói bụng không?”
Cố Thần bình thản quét mắt nhìn hắn: “Đói.”
An Lan dịu dàng an ủi anh: “Đỉnh núi bán cái gì cũng đắt, chúng ta uống chân núi ăn đi.”
Cố Thần không nói gì, rầu rĩ đi hai bước rồi lại nhấn mạnh thêm hai chữ: “Tôi khát!”
An Lan bất đắc dĩ, cắn răng mua một chai nước suối giá rẻ, hai tay dâng cho Cố Thần, dặn: “Anh uống tiết kiệm một chút nha.”
An Lan chạy đến chỗ bán vé cáp treo mua thêm một vé, đưa cho Cố Thần, nói: “Mau vào đi.”
“Cậu thì sao?” Cố Thần thắc mắc.
“Tôi đi bộ xuống là được rồi.” An Lan cười cười: “Dù sao xuống núi cũng không mệt lắm.”
Cố Thần nhìn hắn: “Mua hai vé đi.”
“Không được, không đủ tiền……”
“Mua hai vé!” Cố Thần nghiêm khắc nói, anh ngừng một chút lại nhỏ giọng lên tiếng: “Đi mua hai vé đi….. Tôi không ăn gì đâu.”
An Lan đi thẳng tới quầy mua thêm một vé. Trên cáp treo, hai người đói đến không còn sức, ngồi trên ghế không nói lời nào. Cố Thần ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, đưa chai nước anh đang uống qua.
An Lan cảm ơn, một hơi uống hết chai nước, liếʍ liếʍ môi quăng cái chai vào một góc.
Cố Thần mở miệng: “Không phải vì hôm qua đánh bài thua nên cậu cố ý không đem tiền đó chứ?”
“A, không phải đâu! Không phải!” An Lan vội vàng lắc đầu: “Tuyệt đôi không phải.” Để chứng minh, hắn hào phóng nói: “Ngày mai chúng ta đi ăn chơi xa xỉ kí©h thí©ɧ một chút, tôi sẽ bao toàn bộ.”
Cố Thần miễn cưỡng gật đầu, anh lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên phải phiền não vì tiền. Có điều, về được khách sạn thì ổn rồi, nghĩ vậy, anh hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Có thể về được khách sạn không?”
“Còn có bảy đồng, thuê xe chắc chắn không được. Nhưng mà, dưới chân núi có trạm xe buýt.”
“Xe buýt?” Cố Thần nghe như tiếng ngoài hành tinh, anh lặp lại.
An Lan vừa nhìn vẻ mặt anh đã biết người này từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ ngồi xe buýt.
Xuống khỏi cáp treo, hai người đi bộ thêm mười phút, xa xa có một đám người đông nghịt. Cố Thần dừng bước, buồn bực nói: “Tôi không đi thứ này đâu. Tôi sẽ gọi điện cho đối tác bên này, bọn họ sẽ cho xe đến đón chúng ta.”
“Nhưng như vậy rất mất mặt á.” An Lan nói, sau đó tóm lấy cánh tay Cố Thần, tràn đầy lòng tin nói: “Yên tâm, đi theo tôi, nhất định không thành vấn đề.”
Một chiếc xe buýt cũ kĩ lắc lư dừng lại, vẫn còn chưa dừng hẳn đã bị một đám người tấn công. An Lan nắm lấy tay Cố Thần vượt mọi chông gai khó khăn len lỏi lên xe. Có điều trong xe cực kì chật chội, y như đang ép bánh quy vậy. Cơ thể người với người dính cùng một chỗ.
Tuy Cố Thần xuất thân cao quý nhưng cũng chẳng phải là người yếu ớt, sau khi anh đứng vững lập tức bắt được An Lan đang giãy dụa giữa đám người tới cạnh mình.
An Lan không ăn cơm cả một ngày, hơn nữa trong xe rất oi bức, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, đầu chậm rãi dựa vào vai Cố Thần.
Cố Thần vốn định đẩy ra nhưng thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, anh nghĩ nghĩ, cuối cùng bỏ tay xuống.
~Hết chương 8~
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Quay Lại Nhìn Tôi Cười
- Chương 8