-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-Hôm sau, An Lan nghe được một ít tin tức trong công ty, hợp đồng tiểu Khôi soạn thảo giao lên cho Hải Sâm Bảo đã được thông qua. Xế chiều hôm đó, chiếc tàu chứa năm trăm chiếc xe hơi rời cảng xuất phát đi thẳng ra Thái Bình Dương.
Chiều đến lại có hai người Đức vào phòng làm việc của Cố Thần, An Lan nhạy bén cảm giác được những người này có thể là nhân viên điều tra vụ việc của tổng giám đốc cũ Lương Tư Viễn.
Hắn vội vàng pha một bình trà, bày ra bộ dạng niềm nở vui vẻ bước vào, châm trà cho từng người một.
Bọn họ đều dùng tiếng Đức nói chuyện với nhau, tuy An Lan nói chẳng được mấy câu nhưng hắn vẫn có thể nghe được. Những người này đang định điều tra nét bút giả trên hợp đồng cùng với những báo cáo tài vụ và tình trạng kinh doanh.
“An Lan, ra ngoài gọi Ngải Lệ vào đây.” Cố Thần thấy An Lan đứng lì trong phòng không chịu đi, anh muốn tìm cách nào đó đá hắn ra ngoài, dù sao trong vụ việc này hắn là người có liên quan không ít.
An Lan cung kính đi ra ngoài, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói với Ngải Lệ: “Ngải Lệ, cô giúp tôi một việc.”
Một lát sau, An Lan lại vào văn phòng đó một lần nữa, nói với Cố Thần: “Ngải Lệ đến bộ phận khác đóng dấu tài liệu rồi.” Sau đó hắn dùng vốn tiếng Đức ít ỏi của mình hỏi hai người còn lại: “Tôi là thư kí của Cố tổng, họ An! Tôi có thể giúp mọi người việc gì không?”
Cố Thần chưa kịp ngăn cản thì mấy người kia đã cho An Lan xuống lầu chuẩn bị xe.
An Lan vội vàng chạy xuống lầu, trong vòng năm phút tìm được một chiếc xe, cung kính mở cửa xe cho bọn họ, tự hắn vòng qua đuôi xe, ngồi xuống vị trí lái, nghiêng người mở cửa ghế phụ mời Cố Thần lên xe.
Cố Thần lạnh lùng liếc nhìn hắn, không nói gì.
An Lan thở phào nhẹ nhõm khởi động xe. Bọn họ chạy đến một nhà máy từng sản xuất thép. Xe dừng lại trước cửa nhà máy, mọi người đều xuống xe, An Lan đang định cất bước đi tới nhà máy thì thấy Cố Thần dẫn hai người Đức đi thẳng ra phía sau.
Đây là một nhà máy rộng mấy ngàn mét vuông, quy mô khổng lồ, sản lượng thép sản xuất ra đứng đầu cả nước. Có điều đây đã là chuyện của một năm trước, bây giờ toàn bộ nhà máy yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên sẽ có tiếng la hét đến giờ ăn cơm của mấy người bảo vệ.
Hai người Đức bước vào trước, An Lan cũng muốn đuổi theo nhưng hắn bị Cố Thần ngăn lại.
An Lan cười xòa: “Sếp, quản lý nhà máy này biết tôi nhưng lại không biết các anh nên bọn họ sẽ không phối hợp điều tra với các anh đâu.”
“Tốt nhất cậu nên bớt tự cho mình là thông minh đi.” Cố Thần bình tĩnh nói.
An Lan không cười, hai tay hắn bỏ trong túi, cà lơ phất phơ dựa vào xe, với tay vào trong mở radio nghe dự báo thời tiết. Hai ngày tới ở Thái Bình Dương xuất hiện một luồng xoáy nhiệt có thể sẽ gây ra một cơn bão lớn giật cấp 12 trên biển. Những thành phố gần biển đều đã bị ảnh hưởng.
Nửa giờ sau, ba người ra khỏi nhà máy, Cố Thần cầm một túi tài liệu trong suốt trên tay. An Lan liếc mắt qua, nhìn thấy mấy chữ “kiểm tra tài vụ”. Lòng hắn lộp bộp hai tiếng.
Sau đó lại lục tục đi đến vài công ty khác, từ bên ngoài có thể nhận ra tình trạng kinh doanh bên trong, bên ngoài trống trơn, chỉ có mấy chiếc xe của nhân viên bảo vệ đỗ ở đó, bên trong loạn thành một đoàn, giấy tờ rải rác tứ tung. Phần lớn các công ty đều đã ngừng hoạt động, số ít khác thì đã phá sản, cả công ty đang được mang ra bán đấu giá.
Mấy người Đức dự định ở lại hai ngày thu thập chứng cứ và thông tin gửi về. Về phần Lương Tư Viễn và Thụy An, cảnh sát hình sự đã triển khai hoạt động truy nã toàn quốc. Có điều hai người đã sớm trốn sang nước ngoài, chắc sẽ khó bắt được.
Hai ngày sau, công ty vận chuyển trên biển chịu ảnh hưởng từ cơn bão, thân tàu bị hư hại, một nửa số hàng bị ném vào trong biển.
Lúc tin tức truyền đến, người trong công ty không quan tâm mấy, dù sao hàng đã được chuyển lên tàu, tất cả những nguy cơ còn lại bên mua sẽ chịu trách nhiệm. Mãi đến lúc Hải Sâm Bảo kiểm tra lại hợp đồng một lần nữa, phát hiện ra tổ hợp từ DES lẫn trong những điều khoản, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy cả người mình lạnh run.
Tiểu Khôi là người soạn thảo hợp đồng, đáng ra cậu ta là người phải đứng mũi chịu sào phụ trách, nhưng cậu ta chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, người thật sự phải phụ trách cho toàn bộ sự việc chính là Hải Sâm Bảo, thân là quản lý bộ phận pháp lý mà một lỗ hổng lớn như vậy cũng không nhìn ra, trên cơ bản anh ta không cần phải ngồi ở vị trí này nữa.
Không bao lâu chỉ thị từ tổng công ty đã truyền đến, triệu hồi Hải Sâm Bảo về tổng bộ, người thay thế giao cho Cố Thần toàn quyền quyết định.
Toàn bộ công ty, trừ An Lan ra không còn người nào thích hợp hơn nhưng Cố Thần lại cố tình bổ nhiệm một tên râu ria nào đó lên làm quản lý bộ phận pháp lý, giao cho An Lan một chức phó quản, đi theo người đó giúp đỡ.
Nhưng dù mang tiếng là giúp đỡ, bằng năng lực và kiến thức của An Lan, tin rằng không bao lâu quyền lực của vị quản lý kia sẽ rơi vào tay hắn.
Bây giờ một mình hắn kiêm hai vị trí, vừa là thư kí cho tổng giám đốc, vừa là phó quản của bộ phận pháp lý, các đồng nghiệp vội vàng chạy tới chúc mừng, tan làm lại ồn ào muốn hắn mời khách. An Lan mang vẻ mặt tươi cười, bị một đám người vây quanh cùng nhau xuống lầu, đột nhiên hắn nhìn thấy tiểu Khôi.
Tiểu Khôi ôm một thùng giấy nhỏ, cúi đầu ra khỏi công ty. Cậu ta mặc một bộ tây trang màu xám và sơ mi trắng, tuy giá tiền không cao nhưng lại thể hiện được sức sống của tuổi trẻ, vẫn mang dáng vẻ của một sinh viên vừa mới ra trường.
Mọi người thấy cậu ta đều giả vờ như không biết nhưng vẫn nhỏ tiếng xuống trong vô thức. Xã hội này tàn khốc như vậy đấy, bọn họ đều nhìn thấy được bóng dáng của mình năm xưa trên người của tiểu Khôi.
Bước chân của An Lan chậm dần, chờ mọi người đều đi hết hắn mới đến trước mặt tiểu Khôi, lấy một cái danh thϊếp trong túi ra đưa cho cậu ta: “Quy mô của công ty này không khác ZL bao nhiêu, quan hệ của tổng giám đốc công ty họ với tôi không tệ lắm, trước mắt bọn họ vẫn đang tuyển người, cậu có thể đến xem thử.”
Tiểu Khôi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh như băng xuyên thấu qua lớp kính nhìn An Lan. Cậu ta thong thả bỏ thùng giấy xuống, nhận lấy danh thϊếp, sau đó cúi người chào An Lan một cái, bình tĩnh nói: “Cảm ơn thầy, trong khoảng thời gian này em đã học được không ít thứ từ thầy, nhưng cái này…” Cậu ta cầm danh thϊếp, xé chúng thành hai nửa ném vào mặt An Lan: “Tôi không cần.”
Nói xong, cậu ta xoay người ôm lấy thùng giấy, đứng thẳng người bước đi.
An Lan xoay người nhặt hai mảnh giấy dưới đất ném vào thùng rác, bình thản ra ngoài uống rượu vui chơi với đồng nghiệp.
Hắn uống say mèm nên phải nhờ đồng nghiệp đưa về nhà. Lý Khách và Diệp Linh Phượng bị đánh thức, họ vội vàng đến dìu hắn. Vị đồng nghiệp này biết khuynh hướng giới tính của An Lan nên khi nhìn thấy Lý Khách cũng chẳng mấy ngạc nhiên, hơn nữa còn cười rất đen tối, sau đó mới chào hỏi Diệp Linh Phượng: “Đây chắc là bác gái?”
Diệp Linh Phượng không mở miệng, Lý Khách đáp lại một câu: “Là bảo mẫu nhà tôi thuê.” Anh ta vác An Lan lên vai, mời vị đồng nghiệp kia vào uống trà nhưng người ta từ chối, mỉm cười rời đi.
Lý Khách đặt An Lan lên giường rồi lại đứng lên châm trà. Bên kia, hương trà nồng đậm Diệp Linh Phượng pha đã lan đến, bà nói: “Sau khi bảo bảo uống rượu xong thường hay nôn……”
Lý Khách rầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ. Giọng của Diệp Linh Phượng lập tức bị ngăn lại bên ngoài.
Người An Lan đầy mùi rượu, miệng hàm hồ lẩm bẩm gì đó. Dù Lý Khách rất thích hắn nhưng cũng không chịu nổi bộ dạng này. Anh ta ôm lấy chăn bông trên giường ra sô pha định qua đêm ở đó.
Nửa đêm, An Lan nằm trên giường quay cuồng gọi lên Lý Khách, anh ta vội vàng xốc chăn lên chạy đến cạnh giường đỡ An Lan, vỗ lưng hắn hỏi: “Có phải dạ dày em không thoải mái không?”
Hai mắt An Lan khép hờ, che miệng lao đi, chạy đến nhà vệ sinh nôn không thấy trời đất. Lý Khách ngồi xổm bên cạnh vỗ lưng cho hắn.
Tay áo hai người đều dính mấy thứ dơ bẩn, Lý Khách vừa tức vừa thương, vừa cởϊ qυầи áo vừa nghĩ: Đến mai đưa cho em xem đống quần áo này, xem thử em có xấu hổ hay không!
An Lan bị cởϊ qυầи áo xong nằm luôn trên sàn nhà, Lý Khách đang muốn dìu hắn thì bỗng có tiếng điện thoại. Anh ta thầm mắng một tiếng, một tay đỡ lưng An Lan, tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra. Nhìn thoáng qua dãy số, anh ta lặng lẽ đặt An Lan một bên còn mình thì vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi mới nhấn nút nghe máy.
“Chồng à, người ta không còn tiền!” Bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cậu thanh niên: “Em gửi số tài khoản sang điện thoại của anh nhá, được không?”
“Cấm cậu không được gọi điện thoại cho tôi.” Lý Khách bình tĩnh gằn từng chữ: “Nếu không tôi sẽ gϊếŧ chết cậu.”
Bên kia im lặng một lúc sau đó cúp máy.
Lý Khách ném mạnh điện thoại vào tường. Cái điện thoại vỡ nát thành từng mảnh rơi rải rác trên sàn.
Anh ta trầm mặc bỏ ra ngoài phòng khách, tìm hộp thuốc lá, một mình ra ban công rầu rĩ hút. Nửa tiếng sau chợt nhớ ra An Lan vẫn còn đang nằm trên sàn trong nhà vệ sinh liền vội vàng chạy vào ôm hắn về giường, đi dọn sạch mảnh vỡ điện thoại rồi mới trở về ngủ.
Lý Khách lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, mãi đến bình minh mới mơ mơ màng màng thϊếp đi. Anh ta tỉnh lại lúc giữa trưa, nhìn thấy An Lan ngồi đưa lưng về phía mình chơi laptop, trên màn hình là mục quảng cáo nhà, có mấy căn khá đẹp.
Lý Khách mò tới, gác cằm lên vai hắn, mơ màng hỏi: “Em đang làm gì đấy?”
“Mua nhà.”
Lý Khách mở mắt: “Sao vậy? Mua nhà cho ai?”
“Cho em ở.”
“Không phải chúng ta đã có nhà rồi sao?” Lý Khách không hiểu mô tê gì.
Lúc này An Lan mới chịu quay đầu, lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Mua cho mẹ em.”
“Gì?”
“Em không muốn bà ở nhà của con mình mà lại bị xem là bảo mẫu.”
Lý Khách thẳng lưng dậy, nhìn An Lan như nhìn quái vật: “Này, không phải tối qua em giả vờ say đấy chứ?”
“Em thật sự say.” An Lan lại xem thêm vài trang web, không để ý lắm nói: “Có điều uống rượu với người ngoài, dù say cũng phải giữ lại chút lý trí. Sau khi nhìn thấy anh mới yên tâm ngủ.”
“Ồ.” Lý Khách yên tâm rồi, anh ta ngồi xem trang web với An Lan, hỏi: “Em định mua kiểu nhà gì?”
“Đắt nhất.” An Lan thản nhiên nói.
Lý Khách trầm mặt một hồi, định nói chuyện lại với An Lan. Anh ta cảm thấy An Lan y như một tên nhà giàu mới nổi, không cần biết là mua cái gì, câu cửa miệng của hắn luôn là: “Lấy cho tôi cái đắt nhất.”
Nhưng đúng là An Lan có rất nhiều tiền, điểm này đến Lý Khách cũng không bì kịp.
~Hết chương 6~