Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-Trong công ty, An Lan rất khó khăn trong việc thích ứng với công việc mới. Tuy Ngải Lệ nổi tiếng là một người ngực to não nhỏ nhưng cô ta có mười năm kinh nghiệm làm thư kí, thu thập tư liệu, đóng dấu báo cáo, sắp xếp lịch trình hay thậm chí là chăm sóc cuộc sống hằng ngày của sếp cô ta đều làm rất tốt. Nếu không cũng chẳng đến lượt cô ta làm thư kí cho Cố Thần.
Mà An Lan hoàn toàn trở thành một người thừa, hắn không có năng lực làm thư kí, cũng chẳng có tí nhiệt huyết với công việc này. Mỗi ngày sau khi đến công ty hắn đều mở trò chơi để một bên, sau đó âm thầm điều tra chuyện hợp đồng.
Mọi người thấy ngày nào An Lan cũng chơi game, nghe nhạc, xem phim, chẳng làm chuyện gì cho ra hồn, một mặt họ thở dài vì hắn chỉ biết cam chịu không có chí tiến thủ, mặt khác lại hâm mộ hắn làm việc cẩu thả nhưng vẫn quang minh chính đại nhận được tiền lương.
Vài ngày sau, lác đác lại có người từ bộ phận pháp lý lén lút đến tìm hắn, hỏi một vài vấn đề về nghiệp vụ. An Lan nể mặt bọn họ là cấp dưới cũ nên giúp bọn họ giải quyết nhưng cũng âm thầm nhắc nhở những vấn đề này họ nên hỏi Hải Sâm Bảo mới đúng, anh ta mới là người đứng đầu, mọi người làm như vậy dù về công hay về tư đều không có lợi cho tập thể, hơn nữa còn làm anh ta khó chịu.
Theo nguyên tắc, An Lan không nên nhúng tay vào chuyện của bộ phận pháp lý, nhất là với thân phận nhạy cảm của hắn hiện nay. An Lan biết rõ đạo lý này nhưng hắn vẫn làm. Hắn muốn Hải Sâm Bảo biết mình mới là lãnh đạo của bộ phận pháp lý, là một người đứng đầu không ai có thể kéo xuống được, dù bạn có chỗ dựa vững chắc thế nào, nếu không biết giao tiếp tạo quan hệ thì ở trong công ty này nửa bước khó đi.
Cứ như vậy một nửa ngoài sáng, một nửa trong tối, không bao lâu đã khiến cho không khí trong bộ phận pháp lý trở nên ngột ngạt. Bên trong chia thành hai phe – An và Hải. Bên An là những cấp dưới cũ của An Lan, phía Hải gồm những nhân viên mới và những người gió chiều nào xuôi theo chiều đó.
Vài ngày sau, cuối cùng Hải Sâm Bảo không nhịn được nữa phải chạy đến chỗ Cố Thần báo cáo. Đồng thời cảnh cáo An Lan không cho hắn nhúng tay vào chuyện của bộ phận pháp lý nữa.
An Lan đối mặt với lời uy hϊếp đó, hắn tốt bụng khoanh tay đứng nhìn: “Ok, ok! Đó là địa bàn của anh, tôi không nhìn tới nữa.”
Chập tối vài ngày sau, quá giờ tan làm nhưng An Lan vẫn còn đang chơi game, mãi đến khi bầu trời ngoài cửa sổ tối đen hắn mới lưu luyến đóng máy tính, thu dọn đồ ra về, lúc nhìn lên chỗ làm việc cũ, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy đèn bên trong còn rất sáng, một cậu thanh niên ngồi trước máy tính lật xem tài liệu, mười ngón tay múa trên bàn phím.
Người đó là thực tập sinh mới, mọi người gọi cậu ta là tiểu Khôi, là một người trẻ tuổi cực kì siêng năng và thành thật. An Lan từng hướng dẫn cậu ta một thời gian, cậu ta rất giống với An Lan mười năm trước, thông minh, chịu khó, có chí vươn lên, không có ý đồ xấu xa gì và tin rằng sự cố gắng của bản thân sẽ dẫn cậu ta đến thành công.
An Lan ra góc đường dưới lầu mua hai ly cà phê nóng, lên lầu một lần nữa, đẩy cửa ra cười hỏi: “Vẫn chưa tan làm hả?”
“Thầy.” Tiểu Khôi cuống quýt đứng lên, cung kính nói: “Thầy cũng chưa về.”
An Lan đặt cà phê lên bàn cậu ta, kéo thêm một cái ghế đến ngồi bên cạnh, bày ra một tư thế chuẩn bị nói chuyện phiếm. Tiếng tăm của hắn trong công ty rất lớn, tính tình lại tốt, những người trẻ tuổi rất thích tìm hắn nói chuyện.
An Lan hỏi linh tinh về cuộc sống của tiểu Khôi: tiền thuê nhà bao nhiêu, có bạn gái không, tính khi nào thì kết hôn. Tiểu Khôi rất hào hứng kể về những dự định trong tương lai của mình, đôi mắt trong suốt sáng ngời tràn ngập nhiệt huyết và cảm xúc mãnh liệt.
Nửa giờ sau, An Lan ném ly cà phê trống không vào thùng rác, đứng lên nói: “Đi thôi, cùng nhau về, tôi đưa cậu về.”
“Không được đâu ạ.” Nụ cười trên mặt tiểu Khôi tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng: “Mấy nay có một vụ mua bán xe hơi với Singapore, em còn một vài hợp đồng vận chuyển vẫn chưa viết xong.” Cậu ta nhìn An Lan bằng ánh mắt mong đợi: “Thầy, em có vài điều khoản vẫn chưa quyết định được, thầy có thể xem qua giúp em một chút không?”
An Lan mỉm cười: “Không được đâu.”
Tiểu Khôi buồn bực cúi đầu, bộ dạng uể oải: “Sáng mai Hải Sâm Bảo yêu cầu em giao hai bản dự thảo của hợp đồng, nhưng em chưa từng tiếp xúc với ngành giao thông hàng hải.”
“Mấy năm trước tôi từng phụ trách vài dự án kiểu này, có điều…… Sếp đã cấm tôi tham gia vào chuyện của bộ phận các cậu.” An Lan bày ra bộ dạng bất lực.
Hai mắt tiểu Khôi sáng lên nhìn hắn, hận không thể giơ tay lên thề: “Em tuyệt đối sẽ không nói cho ai đâu, em thề.”
An Lan vẫn lắc đầu, có điều giọng nói đã dịu đi phần nào: “Tôi có thể lấy mấy bản hợp đồng tương tự cho cậu xem, cậu có thể tham khảo một chút.”
“A, vậy thì tốt quá.” Tiểu Khôi kích động nhảy dựng lên.
An Lan đứng dậy rời đi, một lát sau quay lại mang theo một chồng giấy tờ. Tiểu Khôi vươn tay muốn cầm lấy An Lan lại né ra, cảnh cáo cậu ta: “Chỉ xem một lần thôi, biết trong lòng là được rồi, không được chép lại.” Nói xong mới đem hợp đồng đưa qua cho cậu ta.
“Em biết, em biết mà.” Tiểu Khôi kích động chà chà tay, nhận lấy xong lập tức ngồi xuống ghế lật xem thật cẩn thận.
Lúc đọc đến một điều khoản giao hàng, đột nhiên cậu ta nhíu mày, hơi hoang mang, lát sau mới mở miệng hỏi: “Theo em biết thì hợp đồng vận chuyển xe hơi trên biển thường dùng hình thức CIF, vậy mới có thể giảm được mức phiêu lưu của chúng ta, nhưng sao trong hợp đồng này lại dùng hình thức DES, vậy chẳng phải mức độ mạo hiểm sẽ rất lớn sao?”
CIF (Cost Insuranceand Freight) và DES (Delivered Ex Ship) đều là thuật ngữ mua bán quốc tế. Loại thứ nhất (CIF) là điều khoản về điều kiện giao hàng tại cảng dỡ hàng, loại thứ hai là điều khoản về điều kiện giao hàng trên tàu.
An Lan nhún vai: “Thông lệ bao năm qua.”
“Uhm.” Tiểu Khôi gật đầu xem như hiểu.
An Lan rút hợp đồng trong tay cậu ta ra, hỏi: “Bây giờ đã hiểu chưa?”
Tiểu Khôi gật đầu thật mạnh.
Trí nhớ rất tốt, năng lực tiếp thu cũng không tồi, nếu cậu ta có may mắn nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất trong những người cùng tuổi. An Lan dặn hắn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó xoay người đi mất.
Hắn thuận tay cầm lấy cái bật lửa chỗ máy lọc nước, sau khi ra khỏi tòa nhà thì đốt toàn bộ những hợp đồng kia rồi ném vào thùng rác.
An Lan về đến nhà, thấy Diệp Linh Phượng cô đơn ngồi ở bàn ăn cơm, TV gần đó phát ra tiếng của chương trình quảng cáo nhàm chán. An Lan cúi người đổi giày, hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ngồi ăn một mình vậy? Lý Khách đâu?”
Diệp Linh Phượng lắc đầu, nhạt nhẽo nói: “Chiều nay hơn sáu giờ nó có về nhà một chuyến, sau đó nói là chỗ làm có việc nên đi rồi.”
An Lan vừa đổi giày xong thì Lý Khách về tới.
“Anh đi đâu vậy.” An Lan ngửi được mùi rượu trên người anh ta. Hắn biết công việc của Lý Khách rất nhàn, tuyệt đối không có loại bệnh nhân nguy cấp gì. Chỗ làm xảy ra chuyện rất định chỉ là cái cớ.
“Đi chơi.” Lý Khách nói ngắn gọn hai chữ. Anh ta biết An Lan không thích mùi rượu, rất tự giác chạy vào phòng tắm thay đồ.
An Lan dựa vào cửa hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Ăn một ít bít tết rồi.” Lý Khách cởϊ áσ sơ mi, sau đó cầm áo nhìn hắn nói: “Em có thể đóng cửa lại không? Anh đang cởϊ qυầи áo.”
An Lan vào phòng tắm, lấy gót chân đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Không phải anh vẫn luôn ngồi ở nhà hàng Tây dưới lầu chờ em đi lên rồi mới lên theo đấy chứ.”
Lý Khách tháo thắt lưng, cởϊ qυầи ra ném vào máy giặt, mặt không chút thay đổi nói: “Em đoán đúng rồi.”
“Anh đang làm cái gì vậy!” An Lan có chút tức giận: “Mẹ em nấu cơm trên lầu, anh không thể giúp bà ấy một tay hay sao chứ? Nếu không anh cứ ngồi trên sô pha xem TV cũng được mà! Anh làm như vậy bà ấy sẽ nghĩ anh ghét bà.”
Lý Khách cởϊ qυầи lót ném vào thau nhựa, cầm vòi sen mở nước dội lên người, anh ta duỗi lưng, tỉnh bơ nói: “Ghét một gái điếm sao? Anh không có, nhưng ở gần với một người như vậy làm anh cảm thấy rất không thoải mái.”
An Lan trầm mặc nhìn anh ta, lát sau mới nhẹ giọng nói: “Quên đi, chúng ta không nên cãi nhau vì chuyện này.” Hắn cầm một cái thau nhựa đặt dưới chân Lý Khách, nói: “Ngồi xuống đi, em gội đầu cho anh.”
Lý Khách thụ sủng nhược kinh, rất biết điều ngồi xuống một cái ghế nhỏ, mong đợi nhìn hắn.
An Lan cầm lấy vòi sen, chỉnh lại độ ấm một chút, điều chỉnh nhiệt lượng lên đến mức cao nhất, dội lên đầu Lý Khách. Lý Khách kêu lên, nhảy bắn ra góc tường, rất nhiều chỗ bị nước dội đến ửng đỏ, nhìn anh như một con tôm luộc.
An Lan ném vòi sen đi, nhẹ nhàng bỏ ra ngoài.
Tối đến, Lý Khách quấn khăn tắm ngồi trên giường, cầm thuốc trị bỏng trên tay, cúi đầu vẽ loạn lên người, thỉnh thoảng lại đau đớn hít vào. An Lan ngồi bên cạnh ôm laptop chơi game, một lát sau mới dịch laptop qua một bên, nằm úp sấp bên cạnh Lý Khách, nhìn những mảng đỏ trên ngực anh ta: “Anh không sao chứ?”
Lý Khách nhìn cậu một cái, lắc đầu, lưng anh ta, ngực và đùi bị nước nóng tám mươi độ làm phỏng, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng rất đau.
An Lan hơi đuối lý nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ơ, ai kêu anh nói mẹ em như vậy chứ?”
“Được rồi, sau này anh sẽ không nói đến hai chữ đó nữa.” Lý Khách làm hòa.
An Lan cũng biết điều lấy thuốc mỡ trong tay anh: “Để em bôi cho anh, trên đùi anh có bị phỏng không?”
Lý Khách hơi do dự, anh ta xốc khăn tắm lên, cả phần bụng dưới, thậm chí cả hai viên bi cũng đỏ lên.
An Lan lặng đi một lát rồi cười phá lên: “Đau lắm phải không? Ha ha ha ha!”
Hắn dùng ngón trỏ quệt lấy một ít thuốc mỡ, chậm chạm vẽ loạn lên. Lý Khách cúi đầu nhìn hắn, da An Lan rất trắng nhưng cũng rất hồng hào, ánh mắt đen láy lấp lánh, hàng mi dày cong vυ"t như cánh bướm. Nhìn hắn rất giống với cậu sinh viên hoạt bát kia.
Nhưng Lý Khách biết, bên trong con người này không giống với vẻ ngoài của hắn.
“Đôi khi anh không biết em thật sự ngây thơ trong sáng hay là máu lạnh nữa.” Lý Khách đột nhiên nói một câu như vậy.
Tay An Lan dừng lại một chút, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục bôi thuốc mỡ.
~Hết chương 5~