Chương 11

-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-

Lý Khách nằm trên sàn nhà ngủ một đêm, nước miếng chảy đầy đất, đến sáng mới bị lạnh tỉnh. Anh ta mơ mơ màng màng mở mắt, lau nước miếng, hơi tức giận: Sao An Lan lại để mặc anh nằm ở đây!

Lý Khách đẩy cửa phòng ngủ ra lại phát hiện An Lan không có ở đó, đến giường cũng như chưa đυ.ng tới, hình như cả đêm qua hắn không có ở nhà. Anh ta hơi hoảng, trong đầu mang máng nhớ ra chuyện cãi nhau với An Lan tối qua… Thật ra chuyện đó cũng chẳng ầm ĩ mấy, chỉ có một mình anh ta tự nhiên phát cáu còn An Lan vẫn chưa nói gì.

Lý Khách quýnh lên mặc áo khoác chạy ra ngoài muốn tìm An Lan về, mặc dù anh ta không biết phải tìm ở đâu.

Lúc cửa thang máy mở ra, Lý Khách đang muốn bước vào thì thấy An Lan bước ra.

An Lan mặc chiếc áo sơ mi ca rô xanh và quần bò, tóc vò rối, vẻ mặt xám xịt, trên tay là túi ăn sáng, lặng yên không một tiếng động bước tới.

Lý Khách muốn hỏi hắn: Sao em lại bỏ mặc anh trên sàn nhà?

Cũng muốn hỏi: Tối qua em chạy đi đâu, anh rất lo cho em.

Nhưng cuối cùng, anh ta há miệng thở dốc, ngượng ngùng nói: “Em mua cái gì vậy? Anh rất đói.”

An Lan đưa túi đồ ăn trong tay cho anh ta, là bánh bao nhỏ và cháo mè đen.

Lý Khách đang đói bụng, anh ta vui vẻ vào bếp lấy chén đũa, hỏi: “Sao em chỉ mua có một phần vậy? Em ăn rồi hả?”

Bên ngoài không có tiếng trả lời, Lý Khách ngó ra ngoài xem thử, đúng lúc thấy An Lan cầm quần áo đi vào phòng tắm. Lý Khách bưng chén đũa ngồi trong phòng khách vừa xem tin tức vừa nhớ lại chuyện tối qua. Anh ta phát hiện tâm trạng An Lan rất không ổn, nguyên nhân thì đã biết hơn nửa.

An Lan không ngủ một đêm, sau khi tắm nước lạnh xong mới lấy lại chút tinh thần. Hắn lau tóc thay quần áo, mở cửa phòng tắm ra đi thẳng tới cửa đổi giày, bình thản nói: “Hôm nay em phải đi làm, không thể tiễn anh, đi đường cẩn thận.”

Miệng Lý Khách cắn đôi đũa, máy móc xoay người nhìn hắn, muốn nhìn ra chút dấu vết gì đó trên mặt An Lan, nhưng thất bại. Anh ta đột nhiên đứng dậy gọi An Lan, cực kì nghiêm túc nói: “An Lan, nếu người đưa anh về hôm qua có nói gì không tốt về anh, những lời đó đều không phải là thật. Cậu ta là một tên khốn, một tên lừa đảo, vừa xảo quyệt vừa vô sỉ. Cậu ta vẫn thường lừa gạt anh!”

“Vậy thì anh nên đi báo cảnh sát.” An Lan thản nhiên đáp.

Lý Khách nhất thời cứng họng, An Lan nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng nói: “Lên đường bình an, về sớm một chút.”

An Lan trong công ty như mất hồn lạc phách, lúc vào phòng họp các ngành đều phải làm báo cáo tổng kết, đến phiên An Lan thì hắn lại quên mang tài liệu, chỉ lắp bắp nói được mấy câu, được câu đầu thì mất câu sau. Cố Thần nhìn sắc mặt hắn vàng như nến, trông như sắp bệnh đến nơi nên không trách móc gì. Sau khi tan họp còn cố tình gọi điện thoại nội bộ dặn An Lan chú ý sức khỏe, kết quả An Lan hoàn toàn không để ý đến anh.

Sau khi tan làm, An Lan mới mờ lờ thoát khỏi trạng thái mù mịt này, đúng lúc Ngải Lệ đưa mặt tới, thân thiết tám chuyện: “Tiểu An An, không phải anh thất tình đó chứ?”

An Lan giơ ngón trỏ đẩy mặt cô ta ra xa, cúi đầu sửa lại văn bản.

“Sếp dặn tôi quan tâm anh một chút.” Ngải Lệ chu đôi môi đỏ mọng: “Xem ra không cần nữa rồi, hơn nữa nha, anh còn là tiền bối của tôi mà.” Cô ta nói xong thì tự cầm lấy túi xách của mình đi thẳng.

“Ngải Lệ.” An Lan đột nhiên gọi lại: “À, hôm nay cô có hẹn không?”

Ngải Lệ như không nghe thấy, khó tin nhìn hắn, tiện đà nở một nụ cười thật tươi: “Nếu quản lý An muốn hẹn tôi thì dù có mười ngàn soái ca hẹn tôi cũng sẽ từ chối hết.”

Ngải Lệ kéo tay An Lan, thướt tha ra khỏi công ty. Hai người đi đến một nhà hàng khá sang trọng, chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Một tay Ngải Lệ chống cằm nhìn quanh, liếc mắt đưa tình, không ngừng chào hỏi các đồng nghiệp đi ngang qua. Ý là: Ngải Lệ tôi cực kì có mị lực đó, dạng đàn ông gì cũng câu được hết.

Cảm xúc An Lan không mấy tốt, hắn chỉ muốn tìm một người có thể nói chuyện phiếm ngồi cùng nhau một lát, kết quả lại phát hiện Ngải Lệ con người này không thể trò chuyện được. Hắn dứt khoát ngậm miệng chọn một đống đồng ăn, sau đó rầu rĩ uống nước.

Ăn được một nửa thì bên ngoài có một đôi nam nữ bước vào, vì dáng vẻ bọn họ cực kì bắt mắt nên hấp dẫn được sự chú ý của khá nhiều người trong nhà hàng.

“A, là Cố tổng.” Ngải Lệ đứng lên: “Chúng ta cùng nhau chào hỏi anh ấy đi.”

Cố Thần và một người phụ nữ ăn mặc rất phong cách đeo kính râm đi tới, hai người cười nói với nhau. Ánh mắt Ngải Lệ lén lút nhìn người phụ nữ đó, nhiệt tình nói: “Hay là Cố tổng dùng cơm cùng bọn tôi luôn đi. Hai người chúng tôi gọi hơi nhiều.”

Theo tình hình chung thì cấp trên không thường ăn cơm với cấp dưới ngoài giờ làm việc, hơn nữa Cố Thần còn đang đi cùng một người phụ nữ xa lạ, kết quả Cố Thần nhìn qua An Lan một cái, sau đó gật đầu: “Được.”

Người phụ nữ đeo mắt kính khẽ nhíu mày nhưng cũng chẳng nói thêm gì, từ đó đến giờ cô ta đều không phải là người thích nói chuyện. Bốn người ngồi xuống, Ngải Lệ ngồi cùng với người phụ nữ đeo kính, Cố Thần và An Lan ngồi cùng nhau.

Ngải Lệ nói nhiều, đó cũng là thói quen lâu nay nên một mình cô ta phải cố gắng cứu vớt toàn bộ khí lạnh của bàn ăn. Cô ta nói chuyện với Cố Thần vài câu, biết được người phụ nữ đeo kính râm này vợ của anh ở Đức, tên tiếng Trung là Lý Thư Vãn.

“Thì ra là Cố phu nhân, cô thật là xinh đẹp.” Ngải Lệ nghĩ một đằng khen một nẻo.

Lúc này Lý Thư Vãn mới tháo mắt kính xuống, mắt cô ta hẹp dài, là gương mặt tiêu chuẩn của con gái phương Đông. Có điều cô ta lại dùng tiếng Đức đáp lại một câu.

Ngải Lệ và An Lan làm ở một công ty được bên Đức bỏ vốn, họ không học tự hiểu cũng có thể nghe được một ít tiếng Đức. Ngải Lệ cười nói: “Tiếng Đức của Cố phu nhân thật lưu loát.”

Lý Thư Vãn cầm dao cắt bít tết không để ý tới cô ta. An Lan vẫn cầm ly nước trái cây theo thói quen, không yên lòng nhìn ra cửa sổ.

Ngải Lệ tự tìm niềm vui nói rất nhiều câu hài hước, hơn nữa còn gợi ra rất nhiều đề tài để người khác cùng tham gia vào nhưng kết quả không có ai đáp lại, cô ta mệt mỏi không chịu nổi nữa, cảm giác không khí của toàn bộ bàn ăn đang hấp hối, làm cách nào cũng không thể cứu được.

Tư thái ăn của Lý Thư Vãn rất tao nhã, từ đầu đến cuối cô ta chỉ dùng tiếng Đức để nói chuyện, ban đầu Ngải Lệ còn tưởng cô ta không biết nói tiếng Trung, sau đó nhớ tới tin tức về gia đình Lý Thư Vãn, mười mấy tuổi ra nước ngoài du học, sau khi gả vào nhà giàu thì không về nữa. Có thể thấy Hán Ngữ của cô ta chắc chắn rất lưu loát.

Cố Thần vẫn giữ dáng vẻ của một ông chủ nhã nhặn hiền từ, đôi lúc lại hỏi về công việc và cuộc sống của Ngải Lệ.

Một bữa cơm khó lắm mới ăn xong, bốn người tự cầm lấy áo khoác đứng dậy.

“Tôi đưa em về khách sạn.” Cố Thần dịu giọng nói với Lý Thư Vãn.

Lý Thư Vãn đeo mắt kính vào, cười lạnh một tiếng dẫn đầu bước ra ngoài.

Máu bà tám trong người Ngải Lệ bốc cháy hừng hực, vì sao Cố phu nhân lại không được ở trong nhà của Cố tổng mà lại ở khách sạn? Chẳng lẽ tình cảm của hai người rạn nứt rồi? Vậy nên cô ta vẫn còn cơ hội? Ánh mắt Ngải Lệ lập tức sáng lên, cô ta kéo cánh tay An Lan cực kì hào hứng, nói: “Quản lý An, anh cũng phải đưa tôi về nhà chứ.”

“Cô tự bắt xe đi.” Mặt An Lan không chút thay đổi: “Hôm nay tôi không thể lái xe.”

“Vì sao?” Ngải Lệ buồn bực: “Anh đâu có uống rượu đâu.”

“Hôm nay tâm trạng của tôi rất tệ.” An Lan giải thích: “Cho nên, lúc lái xe có thể sẽ vọt xuống sông hay lao ra khỏi cầu gì đó. Tôi không muốn liên lụy đến cô.”

Ngải Lệ há mồm không nói nên lời. Đằng trước, Cố Thần xoay người lại, hơi khó chịu nhìn hắn.

“Ngải Lệ, cô ngồi xe của tôi đi.” Cố Thần gọi cô ta rồi quay sang nói với An Lan: “Về sớm một chút đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

An Lan đi dọc bên lề đường, hắn đã đi hơn một tiếng đồng hồ nhưng quay đầu nhìn lại mới thấy mình chỉ mới đi không tới một cây số, cứ theo tốc độ này chắc trời sáng hắn mới về tới nhà.

An Lan cảm thấy mệt mỏi, hắn dứt khoát ngồi ở ven đường đếm kiến và cỏ dại. Lát sau, một chiếc xe màu đen chạy tới dừng bên cạnh, An Lan lười ngẩng đầu lên, người trong xe bước ra ngồi cạnh hắn. An Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy toàn một màu đen… Là Cố Thần.

“Cố tổng.” An Lan muốn đứng lên nhưng bị Cố Thần giữ lại: “Cậu ngồi xuồng đi, chúng ta trò chuyện chút.”

“Ồ.”

Vì thế Cố tổng giám đốc và quản lý An ngồi bên đường lớn, một cơn gió thổi qua, miệng Cố Thần ngậm đầy cát, cực kì lúng túng phun phì phì còn An Lan thì chôn mặt trong áo khoác.

“Có phải hôm nay cậu bệnh không?” Cố Thần hỏi hắn: “Ban ngày thì mất hồn mất vía, đêm đến thì không chịu ăn gì, chỉ uống nước.”

An Lan nhìn ra đèn đường và dòng xe phía xa, thờ ơ mở miệng: “Cố tổng, anh có từng học thơ cổ Trung Quốc chưa?”

Cố Thần không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu ta đang muốn bàn luận thơ ca với anh à? Anh xấu hổ lắc đầu nói: “Chưa từng, xem không hiểu.”

An Lan khẽ đọc: “Chung phong thả bạo, cố ngã tắc tiếu. Ngược lãng tiếu ngạo, trung tâm thị điệu.”

“Bài thơ này nói rất đúng, một người đàn ông khi thì đa cảm lúc lại nhẫn tâm vô tình, một người đàn ông hay thay đổi thất thường như thế sẽ làm cho người yêu hắn rất đau khổ. Dù vậy, hắn vẫn hi vọng người đó có thể yêu duy nhất một mình mình.”

Cố Thần nhìn sắc mắt tái nhợt của hắn, anh trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Hắn thật ngu xuẩn, người đó đã không còn yêu mình thì tại sao hắn lại không tìm một người khác.”

“Phải ha.” An Lan cúi đầu gác cằm lên đầu gối: “Tôi đúng là quá ngu.”

“Ừm, cậu có muốn nghe một câu chuyện của tôi không?” Cố Thần nhẹ giọng hỏi.

An Lan liếc nhìn anh một cái, chậm rãi lắc đầu: “Không muốn.”

Cố Thần buồn bực, không thèm quan tâm tới hắn nói: “Không muốn cũng phải nghe, tôi là sếp của cậu.” Anh tìm cảm xúc rồi bắt đầu kể: ” Mười năm trước tôi và cha tôi đã đến Trung Quốc để điều tra thị trường, khoảng thời gian đó tôi đã đem lòng yêu một cậu sinh viên, cậu ta là một người rất đáng yêu lại cực kì xinh đẹp. Sau đó, việc làm ăn ở đây kết thúc, tôi không thể ở lại bên cậu ta. Lúc đó, cả một câu tạm biệt tôi cũng không thể nói. Lần này trở lại Trung Quốc, tôi đã gặp được cậu ta nhưng lại phát hiện ra cậu ta đã yêu một người khác.”

Anh thở dài, dáng vẻ rất cô đơn nhưng sau khi An Lan nghe xong sắc mặt hắn lập tức thay đổi, mắt hắn mở thật to nhìn Cố Thần.

“Sao vậy?” Cố Thần nghi hoặc.

“Tên lừa gạt.” Giọng An Lan rất khẽ nhưng hắn gằn từng chữ từng chữ một.

An Lan đứng lên, tức giận nói: “Không phải anh nói mình bị mất trí nhớ, cả bạn bè và người thân đều không nhận ra hay sao? Hơn nữa anh còn nói trước kia anh chưa từng đến Trung Quốc!”

Cố Thần xấu hổ, anh đứng lên giơ hai tay giải thích: “Cái này, không phải……”

“Anh thật sự làm người ta rất chán ghét.” Sắc mặt An Lan trở nên u ám: “Những lời tôi nói với anh hôm nay đều là những điều tôi luôn giấu trong lòng không nói với bất kì ai vậy mà anh lại bịa ra một đống thứ để lừa gạt tôi!”

“Tôi chỉ muốn an ủi cậu thôi mà.” Cố Thần cực kì vô tội nói.

“Vậy phải cảm ơn anh rồi.” An Lan lạnh nhạt xoay người bước đi. Vài giây sau hắn lại quay trở về: “Hay là anh đưa tôi về đi.”

“Uhm.” Cố Thần gật đầu liên tục, vội vàng mở cửa xe.

Lúc hai người ngồi trên xe, An Lan suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói: “Cố tổng, tôi muốn xin nghỉ phép.”

Thiếu chút nữa Cố Thần đã đồng ý, nhưng anh đã kịp định thần lại, hỏi: “Bao lâu? Nghỉ làm gì?”

“Nửa tháng, chuyện riêng.”

Cố Thần nghĩ một hồi mới miễn cưỡng nói: “Trước mắt công ty đang bận rất nhiều việc, tôi chỉ có thể duyệt cho cậu một tuần, hơn nữa tiền thưởng tháng này của cậu đều không còn.”