Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ

8.43/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật chính trong truyện Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ của Đông Bôn Tây Cố thật khó hiểu khi cô tức giận chỉ vì con chó trong máy tính cô bị bệnh. Quả là khá dị khi chàng trai nam chính của chúng  …
Xem Thêm

Chương 4: THiên long bát bộ và tứ đại bối lặc
Tùy Ức tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, thấy Tam Bảo ngồi trước máy vi tính xem đi xem lại nhìn mấy bức ảnh

Thấy cô bước trên giường xuống , gọi cô, "A Ức, tớ muốn đổi một kiểu tóc mới, cậu nói kiểu tóc này đẹp hơn, hay kiểu này đẹp hơn?

Tùy Ức xem lại hai bức hình với một bên là kiểu tóc thẳng dài, một kiểu là tóc quăn dài, lại nhìn Tam Bảo tóc ngắn vừa đến tai, thở dài, vuốt đầu Tam Bảo, “Tam Bảo này, cậu không nên tới tiệm làm khó thợ cắt tóc”.

Buổi chiều không tiết, ba người Tùy Ức, Hà Ca và Yêu Nữ theo Tam Bảo đi cắt tóc, tiệm cắt tóc ngoài cổng trường làm ăn lúc nào cũng tấp nập, mà thợ cắt tóc mãi cũng không hiểu “sửa một tý thôi, ngắn đi một tý thôi” là có ý gì?

Sau khi cắt xong Tam Bảo nhìn mình trong gương, khóc không ra nước .

Sau lưng thợ cắt tóc tỏ vẻ đắc ý, "Đẹp không?"

Tam Bảo đau khổ, nghiến răng,nghiến lợi trả lời, "Đẹp. . . . ."

Ra khỏi tiệm cắt tóc, Tam Bảo đáng thương hỏi, "Có phải rất xấu hay không?"

Tùy Ức và Hà Ca chỉ cười không nói, Yêu Nữ túm lấy tóc Tam Bảo, mở miệng độc địa, "Đâu chỉ có xấu, quả thực là rất xấu."

Tam Bảo buồn rầu trở về phòng ngủ, chưa đến mấy phút lại chạy ra ngoài.

Yêu Nữ hỏi, "Cậu ấy đi đâu vậy?"

Hà Ca không nhìn lên, "Có lẽ là tìm sự an ủi."

Quả nhiên, Tam Bảo trước khi đi là vẻ mặt đưa đám, khi trở về lại vừa nhảy vừa hát

.

Đây là phép của cô. Mỗi lần lúc tâm tình không vui cô liền đi buôn chuyện với mấy thím ở dưới lầu, bình thường chưa đến 10p sẽ biết được người ở phòng nào, ngành nào,viện nào so với cô còn thảm hơn,trong nháy mắt vui vẻ trở lại.

Chuông di động của Tùy Ức vang lên, có một tin nhắn mới.

Tối nay hội sinh viên kết nạp thành viên mới, 7h gặp ở phòng học, báo luôn cho kỷ Tư Tuyền.

Tiêu Tử Uyên.

Tiêu Tử Uyên ,Tùy Ức bây giờ nhìn thấy ba chữ này liền chột dạ.

"Ai vậy?" Tam Bảo hỏi.

"Tiêu sư huynh, nói tớ với Yêu Nữ tối đi phỏng vấn thành viên mới."

Yêu nữ sờ cằm tỏ vẻ nghiền ngẫm, "Tại sao Tiêu sư huynh mỗi lần thông báo đều chỉ gửi cho cậu?"

Ba người nhìn Tùy Ức cười xấu xa.

Tùy Ức nghiêng đầu, "Các cậu muốn nói gì?"

Tam Bảo thân mật nắm tay Tùy Ức, "A Ức này, tớ cảm thấy Tiêu sư huynh hình như có ý đối với cậu. . . . . ."

Tùy Ức cười nhìn cô, “Hứ?"

"Không có gì cả!" Tam bảo không dám trêu chọc cô, cười hì hì chuyển đề tài.

Người đăng ký vào hội sinh viên nhiều hơn so với tưởng tượng, còn chưa tới giờ, trên hành lang đã chật kín người.

Tùy Ức và Yêu Nữ chen vào thấy một cô gái háo sắc trong hội sinh viên đang làm công tác phổ biến tin tức giữa một đám sinh viên mới.

"Thật ra, cái hội sinh viên này. . . . . . Chủ tịch chỉ là một con rối thôi, quyền lực chủ yếu nằm trong tay Thiên Long Bát Bộ và tứ đại bối lặc."

"Tứ đại bối lặc?"

"Thiên Long Bát Bộ?"

"Thiên Long Bát Bộ hả, chính là ban tổ chức, ban học tập, ban sinh hoạt , ban Thể Dục, ban đối ngoại, ban vệ sinh, ban hỗ trợ sainh viên khó khăn và ban công tác xã hội. Về phần tứ đại bối lặc hả, chính là bốn Phó Chủ Tịch trong hội này ! Lát nữa mọi người phải nhìn cho kỹ nha, bốn người bọn họ hiếm khi cùng nhau xuất hiện. "

"Tứ đại bối lặc bao gồm những người nào vậy ạ?"

"Tiêu Tử Uyên_ học viện cơ khí, Ôn Thiếu Khanh _học viện y học, Kiều Dụ_ học viện kỹ thuật và Lâm Thần _học viện luật"

Tùy Ức cười, tứ đại bối lặc cách gọi này thật là quá hình tượng. sau khi chen vào, người tới cũng đã tương đối, có lẽ cuộc phỏng vấn kết nạp thành viên mới sắp bắt đầu.

Yêu Nữ vừa bước vào cửa đã cười hì hì chào hỏi, "Anh Kiều, anh tới rồi à!"

Kiều Dụ đang dọn bàn, nghe giọng của Yêu Nữ , chân lảo đảo suýt ngã.

Yêu Nữ tới gần chăm chú nhìn chằm chằm anh, "Bình thường anh dùng sửa rửa mặt nhãn hiệu gì, da đẹp thật!"

Yêu nữ tựa dường như rất thích trêu đùa Kiều Dụ, lần nào gặp cũng trêu đùa anh..

Kiều Dụ đau đầu đỡ trán.

Mọi người tới khá đông đủ, còn thiếu một trưởng ban, đợi lâu mà chưa thấy tới, lâu dần mọi người tỏ ra rất khó chịu, ngồi bên cạnh Tùy Ức là một người có quan hệ khá tốt với trưởng ban đó, liên tục gọi năm, sáu cuộc điện thoại mà không thấy bắt máy, khi cậu ta rút điện thoại ra định gọi tiếp một cuộc khác, Tùy Ức đè tay cậu ta lại, nhàn nhạt mở miệng “Gọi điện cho một người nếu không nhận, cũng không cần gọi lại làm gì, thà bị mốc lên chứ đừng sống chết dây dưa. Cậu ta nếu thật sự yêu cậu, nhất định sẽ gọi lại.”

Mọi người cười lớn, không khí đang phiền chán bỗng chốc giảm bớt đi.

Cậu sinh viên kia hơi đỏ mặt, "Cậu cố ý phải không?"

Tùy Ức mỉm cười, "Đoạn này rất được phổ biến trên internet, cậu chưa từng nghe sao?"

Mọi người đều biết đoạn này vẫn phổ biến trên internet, nhưng cũng chỉ có cô mới áp dụng ở trong hoàn cảnh như thế này.

Tiêu Tử Uyên nhếch khóe miệng nhìn cô gái này, thật là thú vị.

Cuối cùng vẫn là không đợi được vị trưởng ban kia xuất hiện, đơn giản mở ra một cuộc họp nhỏ, rồi bắt đầu kết nạp thành viên mới

Thật ra phỏng vấn, cũng chỉ là hỏi một số câu hỏi nhàm chán mà thôi.

Khi hỏi tại sao muốn gia nhập hội sinh viên thì nghe được đủ loại câu trả lời.

Tùy Ức lúc đầu cô tham gia cũng bị hỏi như vậy, cô nhớ câu trả lời của mình là . . . . .

Để thêm điểm, bớt đi một môn.

Tùy Ức thất thần một lúc, mới nhớ đến nam sinh viên vẫn đang chờ mình đặt câu hỏi, bèn mở miệng, “Bình thường cậu thích làm gì nhất?”

Cậu bé này bỗng nhiên mở miệng tha thiết như đọc một bài thơ diễn cảm nói, "Em thích đi dạo sau mỗi cơn mưa để hít thở không khí có hòa quyện mùi hương của đất, thích ngửi mùi thơm của chăn sau khi được phơi nắng,thích. . . . . ."

Tùy Ức rùng mình, cúi đầu nhìn đơn xin gia nhập của cậu ta.

À , quả nhiên là khoa văn, còn chua hơn hũ dưa muối

Tùy Ức ngẫm nghĩ rồi vẫn ho khan một tiếng cắt lời nói của cậu ta , "Này, bạn học, cậu có lẽ không biết, cái cậu gọi là mùi hương của đất sau cơn mưa, thật ra là chất thải của xạ khuẩn, cái cậu bảo mùi của chăn sau khi phơi nắng là mùi của vi khuẩn bị nắng nướng chín.

Yêu nữ ở tổ bên cạnh nghe được cuộc đối thoại mà cười nghiêng ngả.

Cậu bạn đối diện Tùy Ức nhìn cô như có thâm cừu đại hận.

Tùy Ức ho nhẹ một tiếng, "Ngại quá, chúng ta tiếp tục, chúng ta thoải mái trò chuyện một lát, cậu bình thường thích ăn cái gì?"

“Mì sợi."

"Ừ, thật ra thì mì kéo rất giống giun đũa."

Lần này cậu ta hoàn toàn im lặng.

Tùy Ức cảm thấy không khí quá im ắng, chủ động khơi đề tài, “Cậu đã từng ăn con trai chưa? Thật cái mà chúng ta thường ăn chính là tuyến sinh dục của nó.”

Tùy Ức không thèm để ý tới sắc mặt của cậu ta, tiếp tục nói, "Quán ăn sau trường cậu đã từng ăn chưa? Vậy món sá trùng lạnh trên bảng hiệu cậu nhất định đã ăn rồi? Thật ra thì sá trùng là một loại sâu mềm. . . . . ."

Yêu Nữ nhìn cậu bạn đáng thương cầm hồ sơ của mình giận dữ bỏ đi, cười đến không nhịn nổi, cười vỗ vỗ vai Tùy Ức, “A Ức, cậu lại bắt nạt sinh viên mới.”

Tùy Ức thở dài, "Cậu!"

Ôn Thiếu Khanh và Tiêu Tử Uyên vẫn ngồi trong góc quan sát, Ôn Thiếu Khanh nghiêng đầu hỏi, "Cậu không cảm thấy hai người rất giống nhau sao? Luôn mỉm cười thản nhiên giống nhau, không quan tâm thiệt hơn, gặp việc gì cũng lạnh nhạt, không nhanh không chậm đạt được mục đích của mình. Luôn kiên nhẫn, trầm tính mà bình tĩnh như nhau.

Tiêu Tử Uyên nhìn Ôn Thiếu Khanh vài giây, bỗng nhiên bật cười, sau đó nhìn theo bóng dáng kia, vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ, "Thế sao?"

Người đến phỏng vấn tiếp theo là cô bé hoạt bát,nhí nhảnh, Tùy Ức cảm giác mình không thể nói chuyện bình thường với cô bé được.

"Chị, vừa rồi em nghe một chị nhắc đến tứ đại bối lặc,là bốn anh chàng đẹp bên kia à?”

Tùy Ức nhìn cô bé hưng phấn hai con mắt lóe sáng, quay đầu nhìn qua, bốn người đang dựa vào bàn nói cái gì đó.

Cô quay lại nói, “ Phải”

"Chị, các anh ấy đã có bạn gái chưa?"

Tùy Ức ngẫm nghĩ, nhô đầu ra nhỏ giọng nói, "Hội sinh viên có tin đồn nội bộ, Tiêu sư huynh là của Dụ sư tỷ, Kiều sư huynh là của chị gái yêu nghiệt đang phỏng vấn bên kia kìa. Ôn sư huynh và Lâm sư huynh mới là của mọi người.”

"Tại sao Ôn sư huynh và Lâm sư huynh không có bạn gái? Chẳng lẽ hai người bọn họ. . . . . ."

Tùy Ức nhìn cô bé trong lòng suy nghĩ.nếu như có Tam Bảo ở đây, hai người bọn họ trò chuyện chắc chắn rất vui vẻ, đường vào hủ nữ sâu như biển, từ nay về sau thuần khiết trở thành tiện nhân.

"Chị nói cho em nghe một chút về bốn người bon họ đi, em rất muốn nghe!"

Tùy Ức nhìn vẻ mặt kính cẩn của cô bé, thật sự không đành lòng cự tuyệt, "Ưmh. . . . . . Tiêu sư huynh rất nói không nhiều lắm, ở cùng người không quen biết chỉ có một kiểu, đó chính là, cho em một ánh mắt, chính em tự đi làm lấy. "

"Oa oa, con trai thâm trầm, em thích!" Cô gái hoa tay múa chân ảo tưởng.

Tùy Ức tiếp tục, "Còn Ôn sư huynh hả, người cũng như tên, ôn thuận Như Ngọc, có thể dịu dịu dàng dàng cười chỉnh chết người."

"Oa oa oa, nham hiểm, em cũng rất thích!"

"Hơ. . . . . ." Tùy Ức nhìn vẻ mặt của cô bé càng ngày càng hưng phấn, không biết nói gì hơn.

"Chị, nói tiếp đi!"

"Được, chúng ta phỏng vấn tiếp."

"Được ạ . . . . ."

Ôn Thiếu Khanh hiếm khi thấy Tiêu Tử Uyên cười tươi đến như vậy ở bên ngoài, "Thâm trầm?"

"Nham hiểm." Tiêu Tử Uyên cười đáp lại.

"Hóa ra trong lòng cô bé này, thì ra hai chúng ta có hình tượng như vậy!" Hai người cười lắc đầu.

Công việc phỏng vấn cuối cùng cũng kết thúc, Tùy Ức đang sửa danh sách thi vòng hai trong bảng, Tiêu Tử Uyên đi tới bên cạnh nhìn.

Tùy Ức hơi căng thẳng, ngồi thẳng lên ngẩng đầu nhìn anh, "Tiêu sư huynh cần danh sách gấp à?"

"Không gấp."

Ai ngờ Tiêu Tử Uyên còn ngồi ở bên cạnh cô, mùi bạc hà mát lạnh vẫn quanh quẩn nơi đầu mũi, mặt của cô dần nóng lên, có phỉa anh ngời cách cô quá gần rồi không.

"Tiêu sư huynh tìm em có việc gì sao?"

Tiêu Tử Uyên ánh mắt trong trẻo chỉ chỉ cái bút cô đang cầm, "Cái bút này là của anh."

Mặt Tùy Ức càng đỏ hơn. Lúc cô chỉ tiện tay lấy một cây bút,không nghĩ vận số mình lại tốt như vậy.

"Còn nữa" , Tiêu Tử Uyên bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng còn có ý cười, "Bài làm trên lớp của em rất. . . . . . đúng là. . . . . . rất tệ."

Tùy Ức tay run mạnh một cái,tờ giấy trên tay bị rách một mảng, cô ủ rũ nhận tội, “Sư huynh, em sai rồi, về sau em sẽ không chơi trò chơi trong lớp nữa.”

Tiêu Tử Uyên cong môi cười, cô gái này rất đơn thuần, chỉ là mỗi lần đối diện với anh vẻ mặt lại rất phong phú, rất tốt.

Tùy Ức vừa chép vừa thất thần, nhìn bộ dáng tự nhiên của Tiêu Tử Uyên, chuyện bài đăng kia chắc chỉ là có người đặt điều thôi, hoặc là căn bản anh không quan tâm những câu chuyện nhiều chuyện này nên không biết bài đăng đó tồn .

Nghĩ thế, trái tim đang lơ lửng của Tùy Ức cũng được thả lỏng, không kìm được bật cười.

Bỗng nhiên, một bàn tay xuất hiện trước mặt, chỉ về ngòi bút của cô, “Chỗ này, chép sai rồi.”

Tùy Ức muốn đập đầu chết cho xong.

Thêm Bình Luận