Mùa xuân đến, trăm hoa đua nở, chim én ríu rít bay về.
Chiều tà buông xuống, hai bên đường phố là các cửa hàng mọc lên san sát, tiếng rao hàng không dứt bên tai.
Những chiếc đèn l*иg đỏ rực rỡ treo cao, trước cửa Xuân Phong lâu người ra vào tấp nập, đa phần là tới để được chiêm ngưỡng nhan sắc khuynh thành của hoa khôi Liễu Như Mộng.
Đúng lúc khách đông, phía trước quán bận rộn không kịp trở tay, đến cả nha hoàn nhóm lửa ở hậu viện cũng bị gọi ra hỗ trợ, phụ trách rót rượu, bưng bê thức ăn và những việc lặt vặt khác.
Tống Lệ chạy tới chạy lui, mệt đến bở hơi tai.
Đến một phòng riêng trên lầu hai, vừa nhìn thấy vết sẹo dài ngoằn ngoèo như con rết trên mặt Tống Lệ, khách nhân đều nhíu mày, chê bai là xúi quẩy.
May là đã có các cô nương kỹ nữ đã khéo léo ứng phó giúp, Tống Lệ cảm kích mỉm cười, vội vàng cúi đầu lui ra.
Bận rộn đến tận đêm khuya, dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, hai chân Tống Lệ đau nhức rã rời, cùng các cô nương khác dùng bữa khuya.
Nhờ vào danh tiếng của hoa khôi Liễu Như Mộng, hôm nay khách sộp rất đông, lại ra tay hào phóng, kiếm được bộn tiền, Hoa ma ma cũng rộng rãi hơn một chút, cho nhà bếp thêm đồ ăn, được thưởng thức món mì Tam Tiên.
Nước dùng được ninh từ gan lợn, thịt nạc và nấm mộc nhĩ, chan vào bát mì sợi nhỏ, cuối cùng rắc thêm chút hành lá, bốc khói nghi ngút, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Đêm đầu xuân, tiết trời se lạnh, tay chân lạnh cóng, lúc này mà được húp một bát mì Tam Tiên nóng hổi thì còn gì bằng.
Vừa ngâm mình trong nước lạnh giặt giũ xong, Tống Lệ áp hai bàn tay lạnh cóng vào thành bát, tận hưởng chút hơi ấm từ đó.
Hâm nóng đôi tay xong, nàng liền không kìm được mà dùng đũa gắp một miếng mì cho vào miệng.
Sợi mì được cán thủ công, dai ngon, trơn tuột, khi nhai có thể cảm nhận được hương vị thanh mát của lúa mì.
Húp một ngụm mì, lại hớp thêm một ngụm nước dùng trong veo, trên bề mặt nổi lên một lớp váng mỡ vàng óng.
Lớp váng mỡ ngăn cách không khí lạnh, nước dùng nóng hổi, Tống Lệ vội vàng húp một ngụm, đầu lưỡi tê dại, đầu óc choáng váng.
Không nỡ nhổ ra, nàng vội vàng nuốt xuống.
Cảm giác tê dại qua đi, vị giác biến mất trong thoáng chốc, ngay sau đó, vị ngọt của axit amin từ thịt lợn và gan lợn nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi.
Thật ngon!
Nước súp ngậy béo, lấp đầy dạ dày trống rỗng vì thiếu dầu mỡ lâu ngày, món ăn như vậy không phải ngày nào cũng được ăn.
Thấy mọi người ăn ngon lành, Tống Lê cũng tăng tốc độ ăn mì.
Mỗi bát có nửa muỗng canh nước sốt, vài lát thịt lợn và gan lợn, ít đến tội nghiệp, bù lại mì cho rất nhiều.
Tống Lê ăn mì trước, để dành phần thịt lợn và gan lợn không nỡ ăn đến cuối cùng, đợi ăn hết mì, nàng mới ăn cả nước lẫn thịt.
Xoa xoa bụng, nàng chỉ mới no khoảng tám phần.
Vẫn là quá ít dầu mỡ!
Nàng và mẹ nuôi cùng đứng dậy dọn dẹp bát đũa, nghe thấy bàn bên cạnh cãi nhau.
Lắng tai nghe, hóa ra là Mai Hương cô nương vừa rồi đã ra mặt bênh vực nàng, đang bàn bạc với Hoa ma ma về chuyện chuộc thân.
Hoa ma ma dường như không đồng ý, Mai Hương không phục: "Lúc trước mua con chỉ tốn tám lượng bạc, lần trước hỏi ma ma, ma ma nói cần sáu mươi lượng để chuộc thân, tại sao hôm nay lại không cho phép?"
Hoa ma ma vỗ bàn một cái, chiếc vòng tay vàng đeo trên cổ tay lộ ra khỏi tay áo, lóe lên ánh vàng rực rỡ: "Hôm nay tâm trạng ta không tốt, coi như ngươi xui xẻo đi, không phải sáu mươi lượng bạc nữa, ngươi phải đưa một trăm lượng bạc, ta mới đồng ý thả người."
Mai Hương sắc mặt trắng bệch, thân thể loạng choạng suýt ngã: "Ma ma đừng nói đùa nữa!"
"Giấy bán thân còn trong tay ta đây, lời ta nói ra chính là quyết định." Hoa ma ma lẽ hùng hồn nói, vặn eo heo bỏ đi.
Những cô nương kỹ nữ còn lại nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cho dù chuộc thân cho ngươi, để ngươi đi theo tên thư sinh nghèo kiết xác đó, e là sau này cơm no áo ấm cũng thành vấn đề."
Lời nói của Lan Tâm khiến các cô nương khác bừng tỉnh, nhao nhao khuyên nhủ Mai Hương.
Tâm trí Mai Hương lúc này chỉ có tình lang, nào nghe lọt tai lời ai, chỉ cảm thấy Lan Tâm ghen tị với mình vì tìm được người trong mộng, bèn mỉa mai: "Lan Tâm, ta biết ngươi ghen tị với ta, ghen tị ta gặp được Văn Lang, ghen tị ta sắp được làm nương tử tú tài."
Nghe vậy, có mấy cô nương nhìn Mai Hương với ánh mắt ngưỡng mộ.
Vị Văn Lang kia, các nàng đều đã gặp qua, tướng mạo thư sinh nho nhã, tuy có chút nghèo khó, nhưng nghe nói là một tú tài, với thân phận thấp hèn như các nàng, có thể gả cho tú tài lang, quả thật là một bến đỗ tốt.
Nhận được sự ngưỡng mộ của chúng tỷ muội, Mai Hương thỏa mãn hư vinh trong lòng, ngẩng cao đầu: "Văn Lang của ta tài trí hơn người, tương lai không chỉ là tú tài, mà còn có thể là cử nhân, đến lúc đó ta chính là cử nhân phu nhân."
Lại nói: "Các tỷ muội nghe ta một lời khuyên, nhân lúc còn trẻ đẹp, hãy tính toán cho bản thân thật tốt, đừng đợi đến khi nhan sắc tàn phai, muốn tìm cho mình một con đường mà không kịp nữa."