Edit: meoluoihamngu
Nhan Duệ không có nói dối, anh nói được là làm được. Sau khi về đến nhà, chuyện thứ nhất anh làm chính là mang đồ đạc của mình chuyển ra ngoài phòng khách, một chút dấu vết cũng không lưu lại, giống như anh chưa từng ở đây. Ninh Vi Nhàn chỉ nhìn, cái gì cũng không nói.
Quan hệ bọn họ trong nháy mắt xấu đi, không có tình cảm không có ràng buộc không có trao đổi, thậm chí không gặp mặt. Nhan Duệ không bao giờ… chủ động xuất hiện trước mặt Ninh Vi Nhàn nữa, anh không phải không muốn gặp cô, không phải là không muốn đến gần cô, không gặp cô bởi vì anh hiểu được bây giờ mình không nên gặp cô. Đối với Ninh Vi Nhàn mà nói, anh giống như một quả bom hẹn giờ, nguy hiểm, không biết lúc nào nó sẽ nổ, nhưng không thể cách quá xa. Chuyện duy nhất Nhan Duệ có thể làm, chính là không đến gần Ninh Vi Nhàn --- ít nhất trước khi cô sinh anh sẽ không đến gần.
Anh mang cho cô không phải là hạnh phúc không phải là tình yêu, mà là đau khổ và hành hạ.
Nhưng mỗi buổi tối, đợi cho Ninh Vi Nhàn ngủ thϊếp đi, anh sẽ lén lút chui vào phòng nhìn cô, lặng lẽ xoa bóp hai chân bị phù của cô, sau đó mượn bóng tối an ủi trái tim chính mình.
Thật là buồn cười, anh đùa giỡn rất nhiều phụ nữ, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh thế này.
Ninh Vi Nhàn bụng càng ngày càng lớn, không nhìn thấy Nhan Duệ nói thật là một chuyện tốt, ít nhất chứng u uất của cô đã tốt hơn nhiều, ngày càng ăn được nhiều hơn, buổi tối ngủ cũng không đau khổ như vậy nữa.
Quả nhiên đạo hạnh của cô còn chưa đủ, so với mẹ mình, còn kém xa.
Mấy ngày nay Nhan Duệ bắt đầu đi sớm về trễ, Ninh Vi Nhàn vốn không biết, người làm nói chuyện với nhau bị cô nghe thấy được, mấy người này ăn no rảnh rỗi, lại dám đánh cược ở trong nhà, đánh cược Nhan Duệ có phải đi ra ngoài tìm phụ nữ hay không.
Chuyện giữa cô và Nhan Duệ, lúc nào đến phiên người ngoài xen vào chứ? Cho nên mặc kệ người làm cầu xin tha thứ như thế nào bảo đảm sẽ không tái phạm nữa, Ninh Vi Nhàn cũng không mềm lòng, trực tiếp xa thải, cũng bắt buộc quản gia mang những người giúp việc còn lại giáo huấn thật tốt, nếu như để cô nghe được họ nói về chuyện này nữa, quản gia có thể bị đuổi đi.
Người làm phải ra dáng người làm, nếu như cả chuyện của chủ nhân cũng dám đem ra thảo luận, những người làm kia muốn làm cái gì chứ? Nhan Duệ đang làm cái gì… Đây không phải là chuyện của cô, nên cô không cần biết.
Cô đã sớm học được không nên xem trọng mình như vậy.
Nhưng Ninh Vi Nhàn cảm thấy kì lạ vì: Báo chí lại không đăng những tin tức trăng hoa của Nhan Duệ. Điểm này rất kì lạ cô không thể lý giải được, nhưng cô lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bây giờ cô cũng đang mang thai, nếu như những chuyện này bị bêu xấu cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Nhan Duệ nên an phận một chút, tất cả mọi người đều đang nghe ngóng.
Hai người ở cùng dưới một mái hiên, nhưng Nhan Duệ cố gắng tránh tất cả thời gian hoạt động của Ninh Vi Nhàn. Chỉ cần cô xuất hiện, anh sẽ không xuất hiện. Giống như nhiều lần trước đây, anh không quấy rầy cuộc sống của Ninh Vi Nhàn, chỉ dặn dò quản gia coi chừng cô, mà mình thì gần ba mươi tuổi lần đầu tiên mới đến công ty đi làm.
Ngày thứ nhất anh đi làm, các nhân viên đều nhìn anh giống như động vật quý hiếm, giống như anh xuất hiện ở công ty là một chuyện khó tin đến mức nào. Nhan Duệ cảm thấy anh không giống tổng giám đốc, mà giống Godzilla hơn.
Đa số mọi người đều kinh ngạc, nhân viên nữ thì cố ăn mặc thật xinh đẹp. Người nào mà không biết chuyện Nhan Duệ trăng hoa, thích mỹ nữ, các cô dáng dấp không kém, nếu như có thể được coi trọng, không được làm chánh cung nương nương, thì có thể lấy được một ít tiền, có thể cùng một người đàn ông đẹp trai ân ái, đó cũng là may mắn của các cô. Vì vậy công ty nhà họ Nhan nổi lên một trận phong ba, khắp nơi đều có thể thấy được nhân viên nữ trang điểm xinh đẹp, dáng người ai cũng lả lướt, người nào người nấy gương mặt trang điểm, quần áo đắt tiền, dùng nước hoa xa xỉ.
Tất cả mọi người không tin lời Nhan Duệ.
Không phải trước kia anh cũng từng nói “quay đầu” rồi sao? Nhưng cuối cùng là sao chứ? Không phải là bị thư kí quyến rũ sao?
Người nào nhiều thủ đoạn, người nào tâm cơ sâu, ai có thể mang Nhan Duệ thu vào trong tay.
Nếu như bị anh bỏ rơi, cũng có thể đứng trước mặt người ngoài đắc ý một phen, giống như Nhan Duệ là một mỹ nam như vậy, một người phụ nữ cả đời có thể gặp được mấy lần, gặp được có thể được coi trọng có mấy ai chứ?
Nhan Duệ không biết mọi người trong công ty đang suy nghĩ gì, anh chỉ cảm thấy mỗi ngày đi làm đều có những ánh mắt chăm chú nhìn anh, làm cho anh cảm thấy mình giống như một miếng thịt trong bầy sói đói. Những ánh mắt của những người phụ nữ kia nhìn anh rất quen thuộc, dù các cô có giả bộ dịu dàng đi nữa. Nhưng ánh mắt thì không biết nói dối, trong suốt và vẩn đυ.c cũng thể hiện ra tâm tư của các cô. Nếu như không phải cuộc sống bận rộn chiếm phần lớn thời gian của anh, anh không thể cảm nhận được cuộc sống trước kia của mình tùy tiện đến mức nào, ngay cả một chút ý nghĩa cũng không có.
Ký xong phần văn kiện cuối cùng trong tay, anh nhắm mắt lại, trên bàn là tấm ảnh anh thừa dịp Ninh Vi Nhàn không chú ý chụp. Khi đó cô ngồi trong nhà kính trồng hoa, anh trốn ở bên ngoài, lén lén lút lút chụp ảnh, rửa ra hai tấm, một tấm đặt trong ví, một tấm để trên bàn làm việc. Bức ảnh Ninh Vi Nhàn ở giữa vẻ mặt không màng danh lợi, ánh mắt xinh đẹp, khóe miệng thoáng chút tươi cười. Không có anh ở bên quấy rầy, cô vui vẻ hơn rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng tốt hơn, không còn tái nhợt như trước, không có tức giận.
Những điều anh dành cho Ninh Vi Nhàn, đến bây giờ đều không phải là những điều tốt đẹp, cho dù là dịu dàng như nước. Anh mang cô ép đến vách đá, để cho cô lơ lửng không rơi xuống, sau đó giả mù sa mưa nói cứu cô, nhưng thật ra anh tước đi mong muốn sinh tồn của cô nhiều hơn mà thôi. Nhớ đến lời quản gia nói mấy ngày nay cô ăn nhiều hơn, nôn nghén cũng không giống như trước nữa, trong lòng Nhan Duệ mới yên tâm một chút.
Đợi thêm ba tháng nữa, ba tháng. Đợi đến khi đứa bé sinh ra.
Anh nhất định dùng cả đời còn lại của mình để đền bù cho cô. Cho dù sau này Ninh Vi Nhàn không cần anh, ở bên ngoài tìm đàn ông, Ninh Vi Nhàn và anh ly hôn. Cô muốn cái gì, anh liền cho cái đó, bất kể là tốt hay xấu. Cho anh thêm ba tháng, anh chỉ cần ba tháng. Đợi đến khi đứa bé ra đời, anh nhất định sẽ đền bù cô toàn bộ.
Đang nhớ lại, một tiếng gõ cửa nhẹ truyền đến. Nhan Duệ ngẩng đầu lên, không có tình cảm, chỉ thoáng nhìn qua, đôi mắt hoa đào cũng làm cho người ta ngừng thở, bị điện giật nói không nên lời.
Người đến là một người phụ nữ xinh đẹp mị hoặc, nhưng dưới con mắt của Nhan Duệ, cô ta đã đánh giá quá cao chính mình, đánh giá thấp Nhan Duệ. Người đàn ông này thật sự quá mê người! Cho dù anh chỉ nhìn cô ta một cái, không có bất kì ý tứ gì, cô ta cũng có thể cảm thấy anh đang quyến rũ cô! Đôi mắt xinh đẹp hút hồn, đôi môi mỏng có thói quen xấu cười xấu xa, nếu như có thể cùng người đàn ông này ân ái… Muốn cô ta giảm thọ mười năm cô ta cũng bằng lòng!