Chương 66

Edit: meoluoihamngu

“Cô đắc ý cái gì, không phải cô chỉ là người đàn bà bị ruồng bỏ sao? Cô cho rằng cô có thể chiếm được Nhan Duệ bao lâu chứ?” Ánh mắt người phụ nữ ác độc nhìn cô, nhìn vẻ mặt của cô ta, giống như hận không thể xông lên cho Ninh Vi Nhàn mấy bạt tai. Nhưng mà --- cô ta không dám. Hôm nay là ngày thọ yến cô ta không có tiền không có năng lực tài cán gì mà có thể tham gia, nhưng mà trước đó vài ngày bám víu được người có máu mặt, dùng thủ đoạn làm cho người kia hài lòng, mới dẫn cô ta đến đây, nếu như cô ta thật sự ra tay, như vậy kết quả của cô ta sẽ là cái gì, người phụ nữ này không phải người ngu ngốc. “Anh ấy sẽ ly hôn với cô sớm thôi, cô tưởng cô là Cửu Thiên huyền nữ hạ phàm chắc!”

Ninh Vi Nhàn không nhịn được cười, cô đã thật lâu không có thật sự cười vui vẻ như vậy: “Vậy đợi tôi thành người phụ nữ bị ruồng bỏ rồi hãy nói. Này… Ừm.” Cô cẩn thận quan sát gương mặt người phụ nữ trang điểm đầy phấn son, trong lúc nhất thời không biết dùng từ gì để gọi cô ta, tiểu thư sao? Cô ta không xứng, phu nhân sao? Rõ ràng là không phải. “Công việc của cô rất đặc biệt, cô xác định là ở chỗ này ầm ĩ với tôi sao?”

Người phụ nữ co rúm người, nghĩ đến thân phận của cô ta, dù sao Ninh Vi Nhàn vừa là đại tiểu thư nhà họ Ninh, vừa là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, cô ta có mười lá gan cũng không chọc nổi. Nhưng nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Ninh Vi Nhàn, cô ta nghĩ Ninh Vi Nhàn dễ bắt nạt, không ra oai với cô thì sẽ có lỗi với đoạn tình cảm với Nhan Duệ. “Ninh Vi Nhàn, tôi cảnh cáo cô cô nên nói dễ nghe một chút! Đừng tưởng rằng cô gả cho Nhan Duệ thì bay lên làm phượng hoàng, sớm muộn gì cô cũng được coi là đồ bỏ đi thôi!”

“A ---” Ninh Vi Nhàn không nhịn được, cô cười nhẹ ra tiếng. “Vj tiểu thư làm nghề đặc biệt này, chẳng lẽ cô không làm nghề đặc biệt, mà là thiên kim nhà nào sao? Cô nói xem, là nhà nào, tôi sẽ đi bồi tội, tự nhiên lại nhìn danh môn khuê tú thành con gà rừng. Còn có, đừng nói hôm nay tôi là thiếu phu nhân nhà họ Nhan, cho dù không phải, tôi vẫn là phượng hoàng.”

Cô nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, khóe miệng mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển, cao quý vô cùng. Ngồi một chỗ cũng làm cho người ta cảm thấy người phụ nữ này giống như một bức tranh xinh đep.

“Tôi nhổ vào!” Người phụ nữ hung hăng nhổ nước bọt. “Có mấy đồng tiền, giả bộ cái gì mà giả bộ!”

Ninh Vi Nhàn cảm thấy lời nói này rất thú vị, cô liếc nhìn người phụ nữ kia: “Đáng tiếc a, liền vì mấy đồng tiền này, cô có thể bán mình lấy lòng đàn ông, tôi cảm thấy tiền này rất đáng giá. Ít nhất có thể cho dân đen hạ tiện hèn mọn nhìn thấy rõ bản thân mình, sau đó dựa vào thân thể để đổi lấy.”

Cô nói chuyện không nói lời thô tục, dáng vẻ ưu nhã vô cùng, cao cao tại thượng, nhưng mỗi chữ phun ra đều giống như thanh đao đâm vào lòng người phụ nữ kia. Cô ta cũng từng mơ ước được học đại học, nhưng hiểu được, nhà mình nghèo khó bao nhiêu, chán nản, sợ hãi! Tiền bạc tích lũy được giống như hộp Pandora mê hoặc cô ta, mà lợi thế duy nhất cô ta có thể đổi, chính là thân thể tuổi trẻ. Bằng dung mạo xinh đẹp, cô ta làm vợ bé của biết bao nhiêu phú hào, nhưng chưa từng có người thật lòng yêu cô ta.

Tại sao?

Tại sao cuộc sống không công bằng như vậy chứ? Mình không chừa bất cứ thủ đoạn nào, bán mình để kiếm tiền? Tại sao?

Người phụ nữ càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt như dao găm nhìn Ninh Vi Nhàn, khi Ninh Vi Nhàn nói câu “Dân đen hạ tiện hèn mọn”, cô ta rốt cuộc không nhịn được nữa, bước lên phía trước muốn cho Ninh Vi Nhàn một cái tát, giáo huấn một chút người được coi là “Công chúa” này.

Cô ta bị tức giận làm cho hồ đồ, hoàn toàn quên mất Ninh Vi Nhàn là ai, quên mất thân phận của Ninh Vi Nhàn, cũng quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, hơn nữa quên mất nếu Ninh Vi Nhàn muốn trả thù mình, đầu ngón tay cũng không cần động cũng có thể làm cho mình đời này không thể vươn lên được. Cô ta chỉ nhìn Ninh Vi Nhàn giống như những đối thủ tranh giành tình nhân, hận không thể xé nát khuôn mặt cao cao tại thượng kia.

Tại sao?

Tại sao Ninh Vi Nhàn lại nhìn cô ta như vậy chứ? Tại sao?

Nhưng tay cô ta vừa mới đưa ra, khóe miệng Ninh Vi Nhàn nở nụ cười lớn hơn: “Người có nghề nghiệp đặc biệt này, mời cô nhìn ra đằng sau.”

Bị Ninh Vi Nhàn nói người có nghề nghiệp đặc biệt làm sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng người phụ nữ này vẫn nghe lời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt xanh mét của Nhan Duệ đang bưng thức ăn lạnh lùng nhìn mình.

Trước mặt người ngoài, từ trước đến nay Nhan Duệ phong độ bất cần đời, vẻ mặt lạnh như băng hiện tại, lần đầu tiên ở nơi công cộng biểu lộ ra. Người phụ nữ sợ hãi, vội vàng nắm chặt hai tay, nói: “Duệ…”

Gọi rất thân mật. Ninh Vi Nhàn trừng mắt nhìn, không nói gì, yên lặng chờ xem kịch vui.

“Duệ… Lâu như vậy sao anh không gọi cho em, không lẽ anh không được ra ngoài chơi sao?” Người phụ nữ ỏn ẻn làm nũng. Cô ta không tin! Mấy năm trước cũng có tin tức như vậy sao? Đến cuối cùng không phải là anh xuất hiện, lần này cũng giống vậy thôi.

Đúng vậy, ai sẽ tin tưởng lãng tử Nhan Duệ sẽ quay đầu chứ? Anh có nhiều trái tim như vậy, lấy được một ngăn lại một ngăn nữa, muốn lấy cả đời sao?

Nhan Duệ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, đối với cô ta mắt điếc tai ngơ nói: “Cô là ai?”

Sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, cười nói: “Em, em là ---”

Không đợi cô ta nói xong, Nhan Duệ liền cắt đứt lời cô ta nói: “Tôi không có hứng thú biết cô là ai, cút ngay, chớ cản đường của tôi.”

Đây là lần đầu tiên, Nhan Duệ nói chuyện với phụ nữ như vậy. Từ trước đến nay anh tự xưng là thân sĩ, cho dù là đàn ông trời sinh chấp nhận bảo vệ người phụ nữ, mặc kệ cãi nhau như thế nào, thậm chí là người phụ nữ xấu xí, Nhan Duệ vẫn duy trì thái độ thân sĩ, lần đầu tiên anh đối xử với phụ nữ như vậy.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy yên lòng. Thì ra biết được người trong lòng là quan trọng nhất, những người khác ở trong mắt anh, không khác con kiến bao nhiêu. Thậm chí nguyện ý vì người trong lòng kia vứt bỏ mọi thứ, bao gồm cả nguyên tắc của chính mình. Mà những người phụ nữ trước đây trong mắt anh là mỹ nữ, giờ phút này lại xấu xí và tầm thường. Cô ta trang điểm quá đậm, gót giày cô ta quá cao, lễ phục của cô ta quá hở hang, ánh mắt của cô ta quá càn rỡ… Tất cả mọi thứ của người phụ nữ này, lúc này Nhan Duệ nhìn lại cảm thấy chán ghét.

Người phụ nữ không nghĩ đến sẽ nhận được câu “Cô là ai” này, cô ta sửng sốt một lúc, hốc mắt liền đỏ. Nếu như nói bán mình làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác một nửa là vì tiền, như vậy một nửa kia, chính là vì gặp được người đàn ông này. Cô ta còn nhớ rõ mình và anh trải qua một tuần hạnh phúc và thõa mãn thế nào. Đời này trong mắt cô ta không ai có thể so sánh được với Nhan Duệ, tuấn tú, hấp dẫn (sεメy), dịu dàng! Sức hút trên người anh có thể làm cho tất cả phụ nữ trở nên điên cuồng, chỉ cần một câu nói, cô ta thậm chí nguyện ý quỳ xuống hôn chân của anh! “Duệ, em ---”

“Đừng gọi tôi là Duệ, chúng ta rất quen thuộc sao?” Nhan Duệ không có làm bộ, anh thật sự không biết người phụ nữ này. Xoay người bưng mâm ngồi xuống bên cạnh Ninh Vi Nhàn, tỉ mỉ xúc một miếng bánh đưa đến miệng cô, Ninh Vi Nhàn muốn từ chối, lại bị anh nắm tay, cô cũng đang đói bụng, liền há mồm ăn, ở trong mắt người ngoài, họ là một đôi vợ chồng ân ái, nhưng mà trong mắt một số người khác,lại cảm thấy một màn này, vô cùng chói mắt.