Editor: Yankui
Mặc cho hắn nói thẳng hay ám chỉ, cô gái này luôn bày ra vẻ mặt vô cùng chán ghét. Lúc đầu, Tương Kế còn tưởng rằng cô vờ tha để bắt, nhưng càng về sau hắn càng hiểu ra, cô thật ghét hắn, coi hắn giống như loài sâu bọ vậy.
Thật kỳ lạ, mặc dù hắn không phải là người ai gặp cũng yêu ngay, nhưng ít ra cũng là hạng đàn ông được các cô gái ưa thích, bị chán ghét coi thường đến như vậy thật cũng là lần đầu tiên. Cũng chính vì thế, hắn càng muốn có được cô gái này. Mặc cho ai nói đây là thói hư tật xấu của đàn ông, hay là bản chất ti tiện của con người cũng được, dù sao đi nữa hắn đã nhìn trúng Ninh Vi Nhàn, đừng ai mong có thể thay đổi được ý hắn.
Hơn nữa, nghe mãi những lời nói gai góc lạnh lẽo của cô, hắn càng thêm hứng thú. Ừ thì … bản tính đàn ông đều ti tiện thế. “Chơi gái đàn ông phải tiêu tiền, ta chơi không cần tốn tiền, hơn nữa còn có thể kiếm tiến.” Môi mỏng nâng lên cười vui vẻ, Tương Kế nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của Ninh Vi Nhàn, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. “Ninh tiểu thư, Tương Kế ta thật lòng thích em, em xác định chắc chắn sẽ không cùng ta ân ái sao?”
Ninh Vi Nhàn lười biếng nghiêng mắt nhìn hắn, mặt không biểu cảm gì: “Nếu như anh là trai tân, tôi còn có thể suy nghĩ một chút.”
Nhan Duệ vừa nghe, chuyện như vậy sao có thể, Tương Kế hắn so với anh mà nói còn nổi tiếng chơi bời xấu xa hơn, làm sao có thể là trai tân được chứ? Nào ngờ, anh đã đánh giá thấp độ dày da mặt của Tương Kế, hắn vẫn tự nhiên nói: “Lần đầu với em, có được không?”
Vô sỉ, thật quá vô sỉ! Nhan Duệ vừa định lao đến, Ninh Vi Nhàn lại cười, cô cười không lớn, nhưng đáy mắt đuôi mày đều mang nụ cười làm say lòng người: “ … Xin lỗi, không được.”
“Oh, vậy thì thật đáng tiếc.” Tương Kế nhún vai, mắt dời về phía Nhan Duệ, không hề khách khí nói gay gắt: “Như vậy ngay từ đầu khi cùng Nhan Duệ kết hôn, Ninh tiểu thư cũng yêu cầu đối phương phải là trai tân sao?”
Nhan Duệ tức giận, vừa định đáp lời, Ninh vi nhàn lại sử dụng ánh mắt ngăn anh lại. Anh cho là cô sẽ trả lời hắn, không ngờ cô chỉ hời hợt nói một câu: “ Việc này không liên quan đến anh.”
Nói xong, quay người đi lên lầu, tư thế cực kỳ cao quý đẹp mắt, để lại chiến trường đầy thuốc súng cho hai người đàn ông đang nhìn nhau một cách chán ghét.
Tương Kế ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, nhìn ly nước trái cây trong tay Nhan Duệ rồi lên tiếng trước: “Nhan thiếu gia, ta đang khát, nếu không phiền, thì mời ta ly nước trái cây đó đi.”
Nhan Duệ hừ lạnh một tiếng, đem ly nước trái cây uống một hơi cạn sạch. Tương Kế sửng sốt một chút, nhưng ngay lập tức cười khẽ: “Nhan thiếu gia sao lại hẹp hòi thế, chẳng giống với tiếng tăm phóng khoáng được đồn thổi bên ngoài chút nào.”
Phóng khoáng cái con mẹ mày, phóng khoáng để mà vợ cũng chẳng còn à!
Mắt đào hoa chớp một cái, đối phó với loại người như Tương Kế, mình càng mất bình tĩnh thì càng dễ rơi vào bẫy của hắn, cuối cùng không những sẽ bị hắn đùa giỡn đến chết, mà còn giúp hắn được lợi. Mặc dù Nhan Duệ và Tương kế không hề qua lại giao thiệp với nhau, nhưng đối với nhân phẩm, tính cách của hắn anh hiểu rất rõ ràng, ngược lại Tương Kế cũng thế, rất hiểu anh. Hai người đàn ông cứ ngồi ở phòng khách mắt to mắt nhỏ hằm hè nhau như vậy, rốt cuộc vẫn là Nhan Duệ không nhịn được. Cũng không phải anh không có tính nhẫn nại, mà do Ninh Vi Nhàn đi lên lầu đã lâu, tim anh cũng liền bay lên theo, chỉ muốn đi ngay lên xem cô đang làm gì, ngộ nhỡ có việc cần đến anh. Ngồi đây đấu mắt với tên đàn ông thối tha này không giống với tác phong của anh. “Ta nói cho ngươi biết, ngươi nên đi đi.”
Tương Kế nhấp nháy đôi con ngươi đen, duỗi ngón tay gõ gõ vào mép bàn: “Ta tới là để thăm Ninh tiểu thư, cô ấy không đuổi ta đi, Nhan thiếu gia gấp cái gì chứ?”
“Phiền ngươi gọi cô ấy là Nhan Phu Nhân.” Nhan Duệ nghiến răng, “Còn nữa, phụ nữ của ta không phải là người ngươi có thể mơ mộng đến.”
“Câu này ngươi nói không đúng rồi.” Tương Kế nhíu mày, “Chúng ta sống trong giới này, ai mà không biết đến quy định bất thành văn, vợ hoặc chồng ở bên ngoài đều có thể tự kiếm tình nhân, vợ chồng sẽ không can thiệp chuyện riêng của nhau? Chỉ cần Ninh tiểu thư chọn ta, trong trường hợp này e rằng Nhan thiếu gia chỉ có thể đứng ngoài nhìn mới đúng.”
“Mẹ kiếp.” Nhan Duệ bực đến phát điên lên, văng tục. “Không can thiệp chuyện của nhau cái con mẹ mày, Ninh Vi Nhàn là vợ tao, tao là chồng cô ấy, mày muốn chơi gái, cũng được, nhưng đừng có nhòm ngó đến người phụ nữ của tao!”
Tương Kế cười ha hả, đứng dậy, đẩy cái ghế lại vị trí cũ: “Ta không muốn chuyện sẽ đến nước này, Nhan thiếu gia đúng là người hai mặt, bản thân mình ở bên ngoài tự do phong khoáng nhưng mặt khác lại không cho phép vợ mình có người tình, bản thân không giữ nổi mình nhưng lại bắt vợ mình phải giữ thân như ngọc. Chậc, chậc … thật khó để cho Ninh tiểu thư coi trọng ngươi. Nói thật cho ngươi biết, ngoại trừ gia thế, ngươi chẳng xứng với cô ấy chút nào.”
Anh có xứng với Vi Nhàn hay không, không cần người ngoài xen vào! Nhan Duệ hí mắt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Tao nói lại lần nữa, cút ra khỏi nhà tao.”
“Sẽ có ngày ta có được Ninh tiểu thư. Nhan thiếu gia ngươi hay lắm, nhưng chắc chắn thời gian ngươi sung sướиɠ không còn bao lâu đâu.” Tương Kế tủm tỉm cười, không hề e sợ. Theo hắn thấy, Ninh Vi Nhàn đã hoàn toàn mất tin tưởng vào tình yêu với Nhan Duệ, không thể quay lại như trước kia được nữa. Nhan Duệ bây giờ còn mạnh miệng như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày sẽ phải khóc. Việc hắn cần làm chính là tận dụng triệt để mọi cơ hội để có được Ninh Vi Nhàn mà thôi. Có tên Nhan Duệ này làm chất xúc tác, cô gái kia chắc chắn sẽ càng ngày càng gần hắn hơn. “Có lẽ hiện tại Ninh tiểu thư chưa có tâm tư khác, nhưng Nhan thiếu gia ngươi quấy rầy làm phiền cô ấy như vậy, không đảm bảo được sẽ có ngày Ninh tiểu thư quyết định dứt tình đâu ~~~” nói xong câu này, đợi nhìn thấy sắc mặt Nhan Duệ biến đổi, tựa như muốn xông tới đánh người, hắn mới vừa cười vừa nói tiếp: “À, ta nói nhầm. Không phải là dứt tình, bởi Ninh tiểu thư sớm đã không còn yêu Nhan thiếu gia ngươi rồi. Khi đàn ông tàn nhẫn khiến người ta đau lòng, nhưng khi đàn bà tàn nhẫn thì thật là lấy mạng người a!”, rồi giống như lấy làm tiếc lắc lắc đầu, nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhan Duệ mặt trắng bệch đứng ở đầu cầu thang, nắm tay xiết thành quyền chặt đến muốn ứa máu. Anh không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên anh hiểu ý tứ trong lời nói của Tương Kế. Nhưng anh tin sẽ không có chuyện đó, từ trong xương tủy Vi Nhàn là người thanh cao kiêu ngạo, cho dù anh đã làm tổn thương cô sâu sắc, nhưng cô cũng sẽ không vì trả thù anh mà đi tìm người đàn ông khác. Đây chính là sự tự tôn với thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Ninh, không ai có thể thay đổi được.
Nhưng cũng như vậy, nếu cô quyết tâm làm ra chuyện gì thì anh cũng không có cách nào ngăn cản được.
Ví dụ như: cô không còn yêu anh nữa.
Điều anh có thể làm bây giờ, chỉ là cứ quấn lấy cô, rồi từ đó tu thân dưỡng tính, quên hết cuộc sống hoang đường trước kia, cắt đứt liên lạc với những bạn bè không tốt, cũng không đi tìm hoa hỏi liễu nữa, chỉ chuyên tâm quanh quẩn bên cô.
Nhưng … còn có thể sao?
Nghĩ đến lời nói đầy khıêυ khí©h và châm chọc của Tương Kế, Nhan Duệ lại cảm thấy đau lòng. Anh chỉ biết hưởng lạc, luôn nghĩ rằng mỗi khi quay đầu lại Vi Nhàn sẽ luôn đợi anh mà quên mất chuyện quan trọng nhất. Vi Nhàn là một cô gái xinh đẹp, cô ưu nhã, cao quý, hào phóng, biết tiến biết lùi. Dường như mọi phẩm chất tốt đẹp của phụ nữ trên đời đều tập trung trên người cô. Cô ăn nói khéo léo, không ham giàu sang, không nông cạn, không mềm yếu, đủ để làm cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới say mê.
Anh chỉ biết mình tự do phóng đãng, lại quên mất cô cũng sẽ có người ái mộ. Biết đâu có ngày cô lại giống như anh, cảm thấy tự do thật tốt, vì thế mà buông tay từ bỏ tất cả những thứ này.
Không, cô không thể từ bỏ, càng không thể quên!
Lảo đảo chạy lên lầu, Nhan Duệ đứng ở cửa phòng ngủ Ninh Vi Nhàn, tim đập thình thịch, đưa tay lên cả nửa ngày mà cũng không dám gõ cửa. Anh đứng đó thật lâu mới chậm rãi đưa tay lên cầm nắm cửa đẩy nhẹ ra.
Ninh Vi Nhàn không có ở trong phòng. Nhan Duệ hốt hoảng, vội vàng tìm khắp nơi. May mà một người giúp việc thấy dáng vẻ cậu chủ như hồn bay phách lạc mới nói cho anh biết Ninh Vi Nhàn đang ở phòng đọc sách.
Cô đang dựa vào gối tựa mềm mại xem CD dưỡng thai, hình ảnh mỗi đứa trẻ trên đó đều trẳng trẻo, non nớt nhìn vô cùng đáng yêu. Ninh Vi Nhàn lặng nhìn, lại nhớ tới đứa con trước kia đã không có duyên ở lại với cô. Thật ra thì, sao có thể nói là vô duyên đây? Là lỗi của bản thân cô nên ông trời mới bắt lại người thân vốn đã định ban cho cô. Nếu như cô đã không si tình đến mất hết lý trí, nếu như cô đã không ngu muội như thế, không kiên trì như thế, thì đứa bé đã sớm được sinh ra … thậm chí đến giờ đã có thể đi học tiểu học rồi.
Đứa con của cô, người thân của cô, cốt nhục của cô. Cũng bởi vì Nhan Duệ mà không còn.
Ninh Vi Nhàn không có cách nào tha thứ cho Nhan Duệ, càng không có cách nào tha thứ cho chính mình. Đến bây giờ cô mới nhận ra những chuyện mình làm ngu xuẩn, đáng khinh tới mức nào. Sau khi mất đi đứa con, cô không những không tỉnh ngộ, còn hết lần này đến lần khác bị anh lừa gạt suốt năm năm nay, ròng rã năm năm! Người như thế nào mà lại bị một người lừa gạt suốt năm năm đây? Nếu như không phải cô biết rất rõ mình muốn gì, Ninh Vi Nhàn sẽ cho rằng mình điên rồi.
Chỉ có người điên mới đi tin tưởng những lời dối trá của một kẻ lường gạt.
Mà cô thì không muốn làm người điên nữa.
Nhan Duệ rón rén đi tới, không dám chạm vào Ninh Vi Nhàn, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô, cất tiếng dịu dàng mang theo ý tứ vô cùng hối hận và khổ sở: “Vi Nhàn …”
Ninh Vi Nhàn không để ý tới anh, mắt vẫn tập trung nhìn CD, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Cô không dám đáp lời anh, sợ rằng mình sẽ không nhịn được ý muốn gϊếŧ anh, thậm chí còn gϊếŧ luôn cả chính mình.
“Thật xin lỗi.” Nhan Duệ nói nhỏ.
Thật xin lỗi...... Xin lỗi cái gì? Xin lỗi ai?
Ninh vi nhàn rất muốn hỏi, nhưng cuối cùng không thốt ra miệng. Mặc kệ Nhan Duệ nói gì, đều chẳng liên quan đến cô. Sau này, cho dù anh có làm ầm ĩ chuyện gì thì cũng chẳng có quan hệ gì tới cô nữa.
“Vi Nhàn, Vi Nhàn em nghe anh nói được không?” Nhan Duệ vội vàng nhìn cô, trong giọng nói có chút cầu khẩn. Ninh vi Nhàn nghe mà phiền chán, cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ đưa mắt về phía anh, nhàn nhạt nói: “Anh nói đi.”
Nhan Duệ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào của cô thì một chữ lại cũng không nói ra được.