Edit: meoluoihamngu
Ninh Vi Nhàn cho rằng nếu cô không để ý đến Nhan Duệ thì có thể yên tĩnh, nhưng mà sai lầm rồi.
“Vi Nhàn… Em khát không? Có muốn uống nước không?”
Cô nhìn đầu giường đột nhiên có một cái đầu, con ngươi đen như mực lấp lánh rực rỡ, rất đẹp. Nhưng nửa đêm đột nhiên nhô ra, rất doa người được không? Ninh Vi Nhàn âm thầm kìm nén tức giận vì bị dọa, nhàn nhạt nói: “…Anh làm cái gì vậy?”
“Anh sợ em khát nước… Trong sách nói phụ nữ có thai thường cần uống nước, từ bữa tối đến giờ đã sáu tiếng em không uống nước, em, em có khát không?
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng, Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi. Cô chán nản lại nằm xuống, thở phào một cái. Cứ tưởng rằng để cho anh ở trong phòng ngủ trên đất là đủ rồi, không nghĩ đến lại trở thành cơn ác mộng. “Tôi không khát, anh ngủ đi.”
“… Được.” Vừa mới đồng ý xong, anh liền ngồi dậy. “Vậy nếu em khát hoặc muốn đi vệ sinh, nhất định phải nói cho anh biết.”
“Ừ.”
Nhưng là… Sẽ yên tĩnh như vậy sao?
Có thể sao?
Khi lần thứ N Ninh Vi Nhàn nhìn thấy cái đầu kia, cô không còn sức để để ý nữa. “Tôi thật sự không mệt không đói bụng không khát không muốn đi vệ sinh không cảm thấy buồn chán, Nhan Duệ, anh có thể đàng hoàng ngủ được không? Tôi rất mệt mỏi, không có thời gian chơi với anh.”
Trái tim Nhan Duệ đau đớn, nhưng anh kiên trì lộ ra nụ cười: “Thế, em có sợ hay không? Có cảm thấy máy điều hòa nhiệt độ có chút thấp không?”
… Anh đến tột cùng là muốn làm cái gì chứ?
Một lần nữa Ninh Vi Nhàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ lặp đi lặp đi lại bj quấy rầy. Cô chợt ngồi dậy, Nhan Duệ vì động tác của cô theo bản năng thẳng lưng, Ninh Vi Nhàn ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn anh. Hai người cứ như vậy cứng nhắc nhìn lẫn nhau, Nhan Duệ thấp thỏm bất an, không biết Ninh Vi Nhàn muốn nói gì, mà Ninh Vi Nhàn cảm thấy mệt mỏi, cô thật sự không hiểu Nhan Duệ. Lúc cô yêu anh thương anh anh khinh thường quay đầu lại nhìn, nhiều lần dụ dỗ lừa gạt cô, hiện tai cô quyết định buông tay, anh lại làm dáng vẻ si tình đáng thương, anh đến tột cùng muốn làm gì? “Nhan Duệ…”
“A, anh mệt rồi, Vi Nhàn em nhất định cũng mệt rồi, nhanh ngủ đi, anh đảm bảo lần này sẽ không quấy rầy em, anh đảm bảo!” Anh giơ ba ngón tay lên bày tỏ quyết tâm của mình. Ninh Vi Nhàn không có ý định nhìn anh giả bộ ngu ngốc: “Nhan Duệ --- bất kể trong lòng anh muốn gì, tôi cũng không quản anh, tôi chỉ nhắc cho anh nhớ, chúng ta không thể trở về như trước kia được nữa. Tôi hiện tại rất tốt, đối với anh cũng đã chết tâm rồi, nên không muốn anh lại trêu chọc tôi, nếu như bị lừa gạt một lần nữa, tôi muốn tự sát, hoặc là gϊếŧ anh, mà tôi không muốn như vậy. Tôi không muốn chết, cũng không muốn là người mang tội gϊếŧ người. Cho nên tốt nhất anh nên dọn dẹp rồi quay về phòng của mình đi, tránh cho tôi nhìn thấy lại cãi nhau. Tôi không cần anh chăm sóc, không có tôi anh không phải là không sống nổi, chỉ cần sau này anh làm gương tốt cho đứa bé là được.”
Cô rốt cuộc vẫn nói… Đáy mắt Nhan Duệ nhịn không được chua xót, anh sẽ không khóc, anh là đàn ông, có người đàn ông nào vì mấy câu nói đả kích một chút liền khóc không?
Ninh Vi Nhàn nhìn vành mắt anh ửng đỏ, cũng không biết nên nói cái gì nữa, dù sao cô cũng đã đem lập trường của mình nói rõ ràng, trong lòng Nhan Duệ nghĩ cái gì, chuẩn bị làm cái gì, không có quan hệ gì đến cô.
Đem chăn kéo lên, cô nhắm mắt lại, cả người mệt nhọc cô nghĩ mình sẽ lập tức ngủ ngay, nhưng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nóc nhà đen như mực, vẫn tỉnh táo như cũ.
Nhan Duệ co rúc ở trên đất, dùng chăn che đầu. Anh biết trái tim Vi Nhàn bị thương, anh biết anh có bao nhiêu ghê tởm. Nghĩ kĩ lại, anh không thể tin được những chuyện trước kia mình làm ra. Cô không tin anh, cũng phải thôi.
Nhưng như vậy thì làm sao chứ? Nếu vì một việc nho nhỏ như này mà lâm trận lùi bước, anh không xứng đáng làm chồng Ninh Vi Nhàn.
Không liên quan, không quan trọng… Anh để cho mình tạm thời đau lòng, sáng sớm ngày mai tỉnh lại, liền trở về làm Nhan Duệ sinh khí dồi dào.
Trước đây mình làm cô ấy đau lòng như nào, còn làm hại bọn họ mất đi một đứa bé, đây là anh nợ cô, cả đời này anh cũng không thể đền bù. Nếu như đứa bé sinh ra, anh muốn nói với đứa bé như thế nào đây, anh đã từng làm những điều xấu xa như thế nào chứ?
Anh hít một hơi thật sâu, sợ Ninh Vi Nhàn nghe thấy, hít vào rất nhẹ nhàng, nhìn trần nhà lộ ra nụ cười. Mặc dù anh mặt dày không biết xấu hổ, nhưng anh nghĩ: Nhan Duệ anh, lại không bắt được một Ninh Vi Nhàn sao? Bọn họ là vợ chồng, ở cùng nhau cả đời, anh không thể rời xa cô, cô cũng không thể không có anh, hai người yêu nhau, mới hoàn chỉnh.
Đúng đúng, chính là như vậy, chính là như vậy không sai.
Nhan Duệ nghĩ thông suốt, liền cười. Nhớ đến Ninh Vi Nhàn ngủ trên giường ngay bên cạnh, lập tức che miệng lại không dám phát ra âm thanh. Như vậy nín rất lâu, anh mới dám cẩn thận thả lỏng mình lòng tràn đầy vui sướиɠ. Cô đối với anh không có biểu cảm, đã nói lên tình cảm của cô với anh có bao nhiêu sâu đậm, cũng đại biểu hi vọng quay lại của anh ngày càng lớn.
Không sai không sai, chính là như vậy. Nhan Duệ càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lập tức vui vô cùng, trằn trọc trở mình không ngủ được, lòng tràn đầy mong đợi ngày mai, đã đến lúc triển khai hành động theo đuổi vợ rồi.