Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Đầu

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: meoluoihamngu

Hình như tôi mơ một giấc mơ rất dài rất dài.

Giấc mơ về hai mươi mấy năm qua, nhưng cuối cùng mơ về năm năm đau lòng nhất.

Trong mơ là những người mà tôi yêu. Cha, mẹ… Còn có anh. Bọn họ đứng ở

phía trước tôi, tôi chỉ cần đưa tay liền có thể với tới được, nhưng tôi

đuổi theo lại đuổi theo, làm thế nào cũng không đuổi kịp.

Không có ai yêu tôi.

Giấc mơ này rất dài, tôi ngay cả khóc cũng quên. Tôi nhìn thấy cha đứng ở trước mặt tôi, mặt không thay đổi dắt tay tôi, mang tôi đi lên thảm

đỏ, lạnh như băng giống như dắt một con chó.

Tôi nhìn thấy mẹ ưu nhã ngồi trên ghế salon sửa móng tay, nâng mắt lên nhìn tôi, nói: Đừng làm cho nhà họ Ninh mất thể diện.

Tôi còn thấy Nhan Duệ, anh ôm rất nhiều phụ nữ, anh hôn các cô ấy, cùng các cô ấy ở trên giường tôi mây mưa, sau đó ôm tôi dụ dỗ. Giọng nói của anh rất dễ nghe, trầm thấp,và rất dịu dàng. Anh nói anh yêu tôi, anh

nói anh không thật lòng với những người phụ nữ kia, anh nói trong lòng

anh chỉ có mình tôi, anh nói anh sẽ không bao giờ… tái phạm nữa.

Tôi lại nhìn thấy một đứa bé nhỏ, bé duỗi tay đòi tôi ôm, khanh khách

cười, bò loạn khắp nơi. Tôi rất muốn ôm bé, hôn bé, đó là đứa bé của

tôi, là cốt nhục duy nhất của tôi, tôi chưa có mà đã mất đi người thân

duy nhất.

Kiên trì lâu như vậy… Tôi nhận được cái gì chứ?

Cơn ác mộng này kéo dài quá lâu, tôi muốn tỉnh táo lại, tôi không thể đắm chìm vào nó hơn nữa.

Tại sao trên đời này lại có người trăm phương ngàn kế muốn có được hạnh phúc, cuối cùng nhận được cái gì chứ? Tại sao có người bạc tình bạc

nghĩa thay lòng đổi dạ, ăn nói lung tung như vậy? Tôi không hiểu, tôi

thật sự không hiểu.

Thật sự tôi không hiểu. Nhưng mà, có lẽ

tôi cũng không cần hiểu. Sẽ có một con đường mà tôi đi không phải nhìn

thấy những cơn ác mộng dày vò này nữa, nhưng tôi lại ngại đoạn đường ấy

vắng lặng tôi không muốn đi, không có chỗ nào có thể đi.

Người ngu ngốc phải bị thương tích đầy mình mới biết được sai lầm của mình,

cũng chỉ có người ngu ngốc mới không tin người đi trước chỉ bảo.

Mà tôi lại chính là người ngu ngốc kia.

OOXXOOXXOOXXOOXXOOXX tôi là đường phân cách OOXXOOXXOOXXOOXX

Lần này Nhan Duệ thật sự hoảng sợ.

Anh ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm tay Ninh Vi Nhàn không chịu buông

ra, trong lòng vừa kích động vừa hối hận. Mỗi một lần ôm người phụ nữ

khác, anh cũng sẽ hối hận, nhưng chưa từng hối hận như bây giờ.

“Vi Nhàn, Vi Nhàn…” mỗi một lần anh kêu tên cô, đều nắm tay hôn lên bàn tay cô, nhưng Ninh Vi Nhàn không có mở mắt. Nhan Duệ ở bên tai cô áy

náy nói và hứa hẹn, cô cũng không có nghe được, nếu như nghe được, cũng

sẽ không tin nữa.

Nhưng cô ngủ cũng không lâu, khoảng bảy tám

giờ sau liền tỉnh. Cô vừa tỉnh, Nhan Duệ nằm ở mép giường cũng mở mắt

ra, thấy cô nhìn mình, anh lập tức nắm chặt tay cô: “Vi Nhàn, Vi Nhàn em tỉnh rồi? Anh đảm bảo, đây thật sự là lần cuối cùng, anh đảm bảo!” Anh

giơ tay lên thề, sau đó run rẩy ôm lấy thân thể mảnh khảnh của Ninh Vi

Nhàn, nước mắt tí tách rơi xuống, rơi vào bộ đồng phục bệnh nhân màu

trắng của cô.

Anh hối hận… Thật sự hối hận! Cuộc đời Nhan Duệ

nói qua rất nhiều lời ngon tiếng ngọt với không biết bao nhiêu người phụ nữ, nhận được ba chữ anh nói “Thích em” cũng có khối người, nhưng người duy nhất anh nói ra “Anh yêu em”, cũng chỉ có mình Ninh Vi Nhàn. Nếu

không phải Ninh Vi Nhàn té xỉu, nếu như không phải cô khóc đến tuyệt

vọng, anh có lẽ sẽ tiếp tục ngu xuẩn như trước.

Ninh Vi Nhàn im lặng tùy anh ôm, không từ chối, nhưng cũng không phối hợp, một câu cũng không nói.

“Vi Nhàn, em đừng ly hôn với anh, ngàn vạn lần không nên ly hôn với

anh, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, anh đảm bảo không bao giờ… sẽ

làm em đau lòng nữa, cho anh thêm một cơ hội nữa có được không?” Anh cầm tay cô, giọng nói cầu xin, nghẹn ngào: “Chúng ta có đứa bé, chúng ta sẽ không tách ra sẽ khôngly hôn được không?”

Cô nhìn anh, từ từ đem tay mình rút về, môi không có chút huyết sắc nào – giống như bình thường nói với anh. “Ừ.”

Nhan Duệ chỉ lo vui vẻ, lại quên hỏi cô, “Ừ” là đáp ứng cho anh một cơ

hội nữa, hay là đồng ý không ly hôn. Anh hưng phấn ôm chặt Ninh Vi Nhàn, cô im lặng đem mặt vùi vào bả vai anh, nhẹ giọng nỉ non: “Không ly hôn, không ly hôn…” Mẹ sẽ không đồng ý, cha cũng sẽ không đồng ý, xã hội

thượng lưu, có mấy người có thể thật lòng ở bên cạnh một người phụ nữ

đến già được chứ? Là mình yêu cầu quá cao.

Cô cứ nói một lần lại một lần, giống như là nói cho anh nghe, cũng giống như là đang nói cho chính mình nghe.

Xã hội thượng lưu không có yêu, không có yêu, sẽ vui vẻ hơn.

Ninh Vi Nhàn nhớ lại lời mẹ nói trước khi lấy chồng, bỗng dưng cười.

Đến bây giờ cô mới hiểu được lời này chứ? Mẹ nói đúng, đừng mộng tưởng

hão huyền, sẽ không đau khổ.

Giờ phút này, nghe giọng nói dịu

dàng của Nhan Duệ, tim cô không còn cảm giác, anh xin lỗi anh hối hận

anh hứa hẹn… Cũng không ảnh hưởng đến cô, nước mắt của anh cũng không

làm cô đau lòng. “Nhan Duệ, tôi mang thai có phải không?”

Anh ôm cô gật đầu: “Đúng, chúng ta có đứa bé, đứa bé của chúng ta đã quay lại.”

Ninh Vi Nhàn cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: “Anh giúp tôi gọi bác sĩ

đến, tôi có một số việc muốn hỏi bác sĩ. Sau đó anh đi về nhà đi, quần

áo trên người anh nên thay đi, bị người khác nhìn thấy không được.”

Yêu cầu của cô Nhan Duệ dĩ nhiên làm theo, Ninh Vi Nhàn nhìn bóng lưng

anh rời đi, ánh mắt nhàn nhạt, từ từ ảm đạm, giống như không có màu sắc. Cô dịu dàng vuốt bụng mình, đứa nhỏ đã quay lại… Đây mới là cốt nhục

của cô, là người thân của cô, là người mang lại ấm áp và hạnh phúc cho

cô, những người khác, đều không phải.

Bác sĩ và Nhan Duệ cùng

nhau đi vào, Ninh Vi Nhàn bảo Nhan Duệ về nhà, cô hỏi bác sĩ mấy vấn đề, bác sĩ đều trả lời đầy đủ. Đây là phòng bệnh VIP, nhìn thái độ của viện trưởng cũng biết người phụ nữ này không phải là người bình thường, ông

nào dám chậm trễ, Ninh Vi Nhàn hỏi cái gì, ông liền thành thật trả lời,

cũng dặn dò cô tốt nhất nên điều dưỡng thân thể, nếu không lúc sinh sẽ

rất nguy hiểm. Ninh Vi Nhàn đồng ý.

Biết Ninh Vi Nhàn mang

thai, bố mẹ chồng và Nhan Tư Tư rất vui vẻ, đã sớm chuẩn bị xong đồ chơi giường nhỏ và quần áo của đứa nhỏ, sau khi Ninh Vi Nhàn hồi phục liền

xuất viện, mới phát hiện Nhan Duệmang cô về nhà, không phải là biệt

thự trước kia, mà đến một ngôi nhà ở gần nội thành, cách bệnh viện rất

gần, giao thông cũng dễ dàng, bên trong trang hoàng rực rỡ. Ninh Vi Nhàn biết anh muốn để cô quên đi cảnh anh và người phụ nữ khác mây mưa trên

giường cho nên mới đổi chỗ ở, nhưng cô không hỏi cái gì, giống như tự

nhiên không phát sinh chuyện gì cả.
« Chương TrướcChương Tiếp »