Chương 27

Edit: meoluoihamngu

Lần đầu tiên Nhan Duệ đến chỗ này uống trà. Nhan Duệ ở lầu một quán cà

phê gọi một ly cà phê Lam Sơn, nhưng anh chỉ uống một ngụm rồi không

uống nữa --- mùi vị khác xa so với Ninh Vi Nhàn pha, hơn nữa vợ anh pha

còn miễn phí. Tay anh để trên bàn, Nhan Duệ hoàn hoàn buông lỏng dựa

lưng vào ghế sofa, mắt đào hoa phóng điện một vòng, thành công thu hút

sự chú ý của những người phụ nữ khác, trong đáy lòng thở dài một hơi:

Đầu năm nay mỹ nữ một người cũng không có sao? Không cần quá xinh đẹp,

ít nhất… Ừm… Phải giống một phần ba vợ anh chứ? Tầm mắt nhìn ra ngoài

cửa sổ, nhiều người phụ nữ đi qua như vậy cũng không thu hút được sự chú ý của anh, môi mỏng khẽ mím, Nhan Duệ đưa tay khuấy cà phê, chân người

này quá thô… Cái eo người kia không đủ thon…

Tỷ lệ dáng người không tốt. Dáng người quá thô. Trang điểm quá đậm. Tóc quá ngắn. Ăn mặc không có mắt thẩm mỹ.



Mẹ kiếp, những người phụ nữ này ra ngoài để làm hại người khác sao?

Trong lúc đang mắng người, Nhan Duệ cảm thấy hoảng hốt, anh không thể

tin được trong đầu anh đang nghĩ cái gì, vừa mới nhìn ra ngoài cửa sổ

thấy những người phụ nữ khác thì trong lòng anh… Tự nhiên lại nghĩ đến

Ninh Vi Nhàn! Sau đó lại đem Ninh Vi Nhàn so sánh với những người phụ nữ ngoài kia. Chân Vi Nhàn nhỏ hơn cô ta. Da cô đẹp hơn da cô ta. Dáng Vi

Nhàn đẹp hơn so với cô ta. Vi Nhàn mặc quần áo trang nhã động lòng

người, mặc trên người cô ta giống như những cô gái lẳиɠ ɭơ.



Nhan Duệ cảm thấy anh sắp phát điên rồi, anh lắc đầu, vừa định nhắm

mắt, thấy chỗ ngồi bên cạnh mình lún xuống, giống như có người ngồi. Anh nhíu mày, lười biếng nhìn sang, đập vào mắt anh là khuôn mặt trang điểm đậm. Vẫn là Vi Nhàn xinh đẹp, trên mặt người phụ nữ này đang sơn tường

sao?

“Duệ!” Người phụ nữ kinh ngạc vui mừng như điên. “Làm sao anh ở đây? Em còn tưởng em nhìn nhầm!” Cô ta vừa nói vừa chui vào trong ngực Nhan Duệ, giống như tình nhân cũ lâu ngày không gặp. Nhan Duệ lại

nhíu mày, người phụ nữ này là ai, một chút ấn tượng với anh cũng không

có? Người phụ nữ mặc kệ anh có nhận ra hay không, không ngừng dán lên

trên người anh, bên tai còn nói không ngừng: “Em vừa nhìn thấy anh ở lầu hai, em còn tưởng mình nhìn nhầm! Em biết ngay mà, anh sẽ không hồi tâm lại mà! Mọi người đều nói anh bây giờ đều ở nhà, em đều không tin, một

đại tiểu thư cứng ngắc sao có thể thỏa mãn anh được chứ? Đúng không?

Đúng rồi, anh… Tối nay có rảnh không? Chúng ta đã lâu không gặp, trò

chuyện một chút được không?” Tay đeo chiếc nhẫn kim cương chói mắt đắt

tiền động vào cánh tay anh, mập mờ đυ.ng chạm. Mắt đào hoa nhíu lại, Nhan Duệ ghét bỏ xem thường cô ta: “Bọn họ nói cái gì?”

“Ah, anh

không biết à?” Người phụ nữ này làm bộ dạng khoa trương, nhìn mặt Nhan

Duệ chằm chằm, gương mặt trang điểm đậm chầm chậm nói: “Tất cả mọi người đều nói đại thiếu gia nhà họ Nhan muốn hồi tâm nha, ở nhà với vợ mới ba tháng, dịu dàng săn sóc,… Em biết ngay là không thể nào á… Bọn họ đều

nói bậy! Anh làm sao có thể hồi tâm chứ?” Một tuần anh đổi mười người

bạn gái là hoa hoa công tử siêu cấp, khiến tất cả phụ nữ vừa yêu vừa hận anh, yêu tính phong lưu phóng khoáng của anh, vừa hận anh bạc tình vô

nghĩa, vì vậy một người đàn ông sao có thể hồi tâm vì người phụ nữ đây?