Chương 2

Cô ấy rất đẹp.

Nắng sớm xuyên qua rèm cửa của cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, căn phòng vốn u ám nhưng bây giờ lại ấm áp. Căn phòng yên tĩnh được trang trí tinh

xảo, chỉ có tiếng hít thở vững vàng của người trên giường.

Nhan

Duệ dùng một tay nâng cằm cô lên, đôi mắt đào hoa dừng ở trên người cô

gái xinh đẹp đang nằm trong khủy tay mình. Không, có lẽ, nên nói là

người phụ nữ.

Đêm qua, là đêm tân hôn của họ. Ở trên chiếc giường lớn này, anh biến cô gái nhỏ xinh đẹp này thành phụ nữ của mình.

Cô... là người phụ nữ của anh.

Trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, chỉ có cô là thuộc về anh; mà anh cũng là người đàn ông duy nhất danh chính ngôn thuận thuộc về cô. Loại

cảm giác này... Không biết phải nói như thế nào, thật sự là rất kỳ lạ.

Ngón trỏ thon dài chậm rãi vuốt theo dáng vẻ bên ngoài của giai nhân trong

lòng, lông mày đen mà dày, lông mi thật dài, mũi thon nhỏ, đôi môi anh

đào. Anh nhớ cảm xúc này giống như cánh hoa nhẵn nhụi, làn da cô mềm mại và trắng như tuyết, vô cùng vô cùng mịn màng, trong số những người phụ

nữ anh từng gặp cô là người đẹp nhất.

Nhưng mà, tại sao cô lại trở thành vợ anh?

Anh rất chán ghét cái danh hiệu này, đối với anh hôn nhân chính là đeo lên

người một bộ gông xiềng, mặc kệ hôm này người anh lấy là ai, cũng không

có biện pháp ngăn cản cuộc sống của anh.

Còn anh, trung thành với hôn nhân? Hồi tâm? Thừa kế tập đoàn của gia đình? Những điều đó đều không có khả năng.

Anh chính là chim không có chân, sẽ không dừng lại vì bất kỳ một thân cây

nào, cho dù cái cây đó có đẹp đến mức nào, tốt đến mức nào, dịu dàng đến mức nào, đều không phải là cái mà anh muốn.

Ưmh.... cô tên là... Ninh Vi Nhàn thì phải?

Nhan Duệ híp híp mắt, môi mỏng theo quán tính cong lên, cười tà, đó là lực

hấp dẫn trí mạng, nếu lúc này có phụ nữ nhìn thấy, không biết sẽ hét to

như thế nào nữa.

Con gái nhà họ Ninh.... Đưa tay sờ sờ cằm, anh

vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ ngủ say, con ngươi hiện lên tia thần bí, chờ cô tỉnh dậy sẽ ngả bài với cô.

Thật ra thì, nếu không phải

đêm qua mệt mỏi quá sức, thì theo đồng hồ sinh lý báo thức của Ninh Vi

Nhàn cô sẽ tỉnh dậy lúc bảy giờ đúng, làm vệ sinh cá nhân mười lăm phúc, sau đó đi tập thể dục buổi sáng nửa tiếng. Sau khi tập thể dục xong về

nhà thì đúng tám giờ, đây là thời gian ăn bữa sáng. Đó là quy luật sinh

hoạt nhiều năm của cô, chưa có bao giờ thay đổi, lần này đột nhiên lại

thay đổi rồi.

Nhưng mà Nhan Duệ cũng không đợi lâu, thói quen

sinh hoạt tốt của Ninh Vi Nhàn khiến cô dù có mệt mỏi đến đâu thì cũng

chỉ dậy trễ nửa tiếng mà thôi.

Nằm trong l*иg ngực của Nhan Duệ, cô từ từ mở mắt.

Mắt to mang theo sương mù quan sát bốn phía, vừa định cử động thì phát hiện xương cốt toàn thân đau nhức lợi hại, nhất là nơi riêng tư, quả thực

giống như lửa cháy, vừa đau lại tê dại.

Nhớ tới.

Tối hôm qua là đêm tân hôn của cô....

”Đã dậy rồi hả?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói trầm thấp nam tính, rốt cuộc trời cao dành bao nhiêu ưu ái cho người đàn ông này, đến nỗi dùng giọng nói cũng có thể dễ dàng mê hoặc lòng người như vậy.

Ninh Vi Nhàn ngẩng đầu, dưới sự giúp đỡ của Nhan Duệ cô có thể chỗng đỡ thân thể

mảnh mai như liễu của mình, môi hồng hơi hơi dương lên: “Ừ.” Người đàn

ông này... Thật sự là quá đẹp, mỗi một bộ phận đều giống như bức tượng

được điêu khắc tinh xảo, không tìm ra một tỳ vết nào, da thịt màu đồng

khỏe mạnh, trơn nhẵn ấm áp, dáng người cũng hình tam giác hoàn mỹ. Tóm

lại, trên người Nhan Duệ ngay cả Thượng Đế cũng không tìm ra được một

khuyết điểm nào, mà nói thật nế như có nơi nào chưa đủ, thì chính là

tính tình phong lưu của anh.

Nhưng dù có không chịu nổi, thì anh vẫn là chồng cô. Là người cô đã quyết tâm chung sống cả đười, yê cả đời.

Lúc cô đang xuất thần, Nhan Duệ cũng tỉ mĩ quan sát cô.

Không biết anh đã gặp qua bao nhiêu người đẹp, có thể có tên trên danh sách

theo đuổi của anh, có người nào không phải là mỹ nhân tuyệt thế? Chỉ cần bị anh ngắm trúng, dù người đẹp khó theo đuổi đến mức nào cũng bị anh

bắt vào tay, ngôi sao, con nhà quyền quý, nữ cường nhân... Loại phụ nữ

nào anh cũng thuận lợi nắm được trái tim của họ, nhưng cô gái trước mặt

này... là khác biệt, phải nói là có chút khác biệt, cũng không phải anh

chưa từng chơi đùa qua con gái nhà giàu mà lại là băng sơn mỹ nhân, cần

phải nói người chiếm cái danh hiệu “Vợ Nhan Duệ” có điểm nào khác với

những cô gái khác, anh sẽ nói đó là cô không ra khỏi nhà.

Dù sao, đó cũng là điểm khác nhau.

Đôi mắt đào hoa nhíu lại, nhìn chăm chú cô, vì thất thần mà tay nhỏ quên

nắm chăm, nơi đó lộ ra một mảng tuyết trắng, mềm mại mê người như anh

đào, khiến người khác hận không thể nhào lên cắn một cái, nhìn da thịt

trắng như sứ không biết hương vị có ngon miệng như vậy không.

Ninh Vi Nhàn trì độn cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của Nhan Duệ, cô

ngẩn ra, nhìn theo tầm mắt nóng cháy kia, cô lúc này mới phát hiện mình

không cẩn thận tiết lộ cảnh xuân. Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ

bừng lên, liền tranh thủ nắm chặt chăn mỏng, che ngực lại.

Nhan

Duệ buồn cười nhìn hành động đáng yêu của cô, trong lòng cảm thấy mềm

mại, anh thích phụ nữ thành thật, như vậy sẽ tạo được danh tiếng trong

xã hội thượng lưu, nhưng cũng sẽ có mọt mặt trẻ con, chứ không giống bản mẫu của các con gái nhà giàu khác, trên giường cũng duy trì kiểu tóc

không chút rối loạn.

Bàn tay to vuốt vuốt mái tóc đen như thác nước của cô, cảm giác giống như tơ lụa khiến anh muốn hôn lên nó.

Tay nóng như lửa, cuối cùng mái tóc cô vẫn không thỏa mãn được anh, vì thế, bàn tay anh từ từ trượt xuống dưới, đầu tiên là vuốt ve gò má tuyệt đẹp sau đó đến đôi môi hồng nhạt, rồi đến cái cằm tinh xảo, tiếp tục trượt

xuống cái cổ trắng như tuyết, sau đó vẽ loạn lên ngực của cô, ý tứ đùa

giỡn rất rõ ràng.

Anh là một người đàn ông rất biết hưởng lạc,

luôn có thể khơi lên du͙© vọиɠ của người phụ nữ, hơn nữa anh anh luôn

luôn dịu dàng, đây cũng là một mặt “Lãng tử vô tình” của anh.

Con ngươi đen thâm thúy không khỏi nguy hiểm híp lại khi nhìn đến những vết xanh xanh tím tím do mình tạo ra, giống như một con sư tử đang thèm

muốn tiểu bạch thỏ, tràn đầy hấp dẫn trí mạng.

Chân tay Ninh Vi

Nhàn luống cuống tùy ý để Nhan Duệ kéo vật duy nhất che đậy thân thể

mình xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng có màu y chang tấm vải đỏ, đôi mắt

đẹp gắt gao nhắm lại... cô không có cách nào để chính mắt mình tiếp nhận hình ảnh bàn tay màu đồng đang chạy trên cơ thể mình, cho dù người đó

là chồng của cô.

Mặc kệ nói như thế nào, cảnh tượng như vậy, quá mức da^ʍ mị rồi.

Nhan Duệ nhìn thấy biểu tình thấy chết không sợ của cô, thì không khỏi bật

cười trầm thấp, môi mỏng hôn lên má phấn của cô, sau đó dừng trên môi cô nói nhỏ: “Cô gái ngốc, giữa vợ chồng phải có hành động ân ái, tại sao

lại xấu hổ.” Cơ thể cô sao lại mảnh khảnh mỹ lệ như vậy... Nhớ đến cảm

giác chôn sâu trong cơ thể cô vào tối qua, khiến anh không thể khắc chế

được bản thân của mình.

Mười ngón tay mảnh khảnh như ngọc gắt gao nắm chặt khăn trải giường, cả phòng đầy hơi thở hoan ái da^ʍ mỹ khiến cô không thể thích ứng được. Như thế, cảm giác như thế thật sự là quá,

quá... quá không đứng đắn rồi!

Nhan Duệ nở nụ cười trầm thấp, cô họng anh phát ra tiếng cười, nhưng như vậy lại rất hấp dẫn, anh cúi đầu xuống cổ cô, môi mỏng khêu gợi cọ loạn, đến khi khiến toàn thân cô nổi

da gà mới chịu bỏ qua.

Bàn tay to cùng mười ngón tay của cô đan

xen, Nhan Duệ nghiêng người đè cô dưới thân, tinh tế hôn hai gò má non

mềm của cô, đôi mắt đào hoa nhãn tràn đầy tìиɧ ɖu͙© mê ly, nhưng lời nói

nói ra khỏi miệng vẫn tỉnh táo, thực tế: “Vi Nhàn... anh có thể gọi em

như vậy không?”

Thấy cô gật đầu, anh lại nói: “Anh không muốn kết hôn, em biết điều này chứ?”

Lông mi dài giống như cây quạt nhỏ phẩy phẩy, cô lại gật gật đầu.