Về đến nhà, vẫn không có ai như trước.
Ninh Vi Nhàn đã quen với không khí này, an tĩnh, cô độc, lạnh lùng. Không ai muốn đến quấy rầy cô, bởi vì bọn họ đều đã quên sự tồn tại của cô. Cô
co người lại trong góc phòng ngủ, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo
dùng để đi ra ngoài, bộ đồ này cô thay khi về nhà họ Ninh, lúc này không có ai ở đây, sẽ để cô một mình chữa vết thương lòng. Ai mà không như
vậy? Ở bên ngoài bị trăm ngàn vết thương, cuối cùng vẫn là tự mình cứu
lấy mình. Nhưng mà... chưa từng có ai giống như cô, không có bất kỳ ấm
áp nào, chỉ có nghiêm túc học tập các nghi của giới quý tộc khiến cô
không có lấy một người bạn.
Đúng vậy, có người luôn luôn cô độc,
tại sao người đó lại là cô? Vì sao cô cố gắng như vậy nhưng vẫn không có gì? Ninh Vi Nhàn ôm đầu, cuộn mình vào sâu trong góc, trước kia cũng là tình trạng này, nhưng cô không khó chịu như bây giờ. Mẹ nói, không thể
ly hôn, không thể ghen tuông, không thể yêu Nhan Duệ. Đúng vậy, mặc dù
mẹ nói tốt nhất là không cần, nhưng cô biết, ý của câu nói đó là không
cho phép, không thể.
Cô ngồi trong góc một lúc lâu, mãi cho đến
lúc cơ thể mỏi rã rời cũng không muốn đi ra. Thật ra lúc này cô nên bồi
dưỡng tình cảm với ba mẹ chồng để dung nhập vào nhà họ Nhan, nhưng... cô không muốn.
Tại sao lại như vậy chứ? Vì sao không có ai quan tâm cô dù chỉ một chút? Trên thế giới có nhiều người hạnh phúc như vậy, vì
sao cô không phải một người trong số đó? Vì sao?
Dù là tháng Bảy
không có mở điều hòa, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn lạnh thấu xương, hàm răng
run lên cầm cập. Cô nhắm mắt lại, không biết cô co rúc ở góc tường trong bao lâu, không ai tới quấy rầy cô, càng không có ai đến quan tâm cô.
Mãi cho đến khi đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng trưng, cô hơi kinh ngạc
mở mắt, khuôn mặt khuôn mặt tuấn tú của Nhan Duệ xuất hiện trước mắt cô. Cô giật mình, theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại quên mình ngồi
trong góc, vì thế bi kịch đã xảy ra, cái ót của cô va vào tường “Bốp”
một tiếng động thật lớn vang lên, Ninh Vi Nhàn nheo mắt lại, giọt nước
mắt to bằng hạt đậu lập tức xuất hiện đầy vành mắt.
Editor: Queen - DĐLQĐ
Nhan Duệ vừa tức giận vừa buồn cười, liền đưa tay lên xoa đầu cô, mở miệng
hỏi: “Em ngồi ở đây làm gì? Gọi điện cũng không bắt máy, kêu em em cũng
không chú ý, rúc trong góc này làm gì... Tại sao tay lại lạnh như vậy?”
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô dùng lực xoa xoa hai lần, giống như
không thể tin được nói: “Bây giờ đang là mùa hè, em, em lại lạnh đến mức phải rùng mình? Không phải em về nhà mẹ để sao? Tại sao lại quay trở về nhanh như vậy?” Anh hỏi rất nhiều, nhưng Ninh Vi Nhàn cũng không trả
lời bất kỳ câu nào, cô chỉ mượn cớ tay Nhan Duệ đυ.ng vào vết thương khi
cô dụng vào từng không kiêng nể gì mà chảy nước mắt.
Nhan Duệ
cũng bị làm cho giật mình, anh không biết vì sao Ninh Vi Nhàn lại khóc,
hỏi cô cô cũng không trả lời. Gọi là lo lắng thì hơi quá, nhưng thấy
nước mắt của cô rơi trong lòng cảm thấy không thoải mái là thật, dù sao
cô cũng là người phụ nữ của anh, là người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng
đúng không? “Ngoan, Vi Nhàn, ai bắt nạt em, tại sao em lại khóc?” Vợ của anh nổi danh trong giới thượng lưu là một tiểu thư khuê các, ai cũng
chưa thấy qua trường hợp cô bất nhã hoặc cô khóc, vậy đây là sao? Vừa
mới cưới được vài ngày, tại sao cô lại khóc thảm như vậy?
Ninh Vi Nhàn không ngừng lắc đầu, cô không thể nói, có một số chuyện chỉ có thể chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn cũng không thể nói ra, mặc kệ vì mình
hay vì dòng họ. Ai mà không có bí mật, nhưng mỗi bí mật đều biến mất,
biến mất trong lòng, trở thành một phần mộ cô quạnh đáng thương. Sau đó
bắt đầu phân hủy, thê lương không có cách nào nói rõ.
Thấy cô
khóc đến mức không kềm chế được, Nhan Duệ không khỏi thở dài, hỏi: “Được rồi, em không muốn nói thì thôi, nhưng em không thể ngồi ở đây nữa,
chồng em ôm em lên giường có được không?” Vào lúc này anh thể hiện rồi
mình là một hoa hoa công tử hoàn mỹ nhất quan tâm và dịu dàng, có lẽ đối với Nhan Duệ mà nói đây một trong số những chiêu anh dùng để với tình
nhân ở ngoài, nhưng mà đối với Ninh Vi Nhàn mà nói, chỉ một hành động
nho nhỏ này, chính là niềm hạnh phúc trong toàn bộ cuộc đời rồi.
Có vài người luôn luôn thu hút vô số ánh mắt của người khác nhưng bản than họ lại không biết điều đó, có vài người chỉ có thể hèn mọn giấu kín tâm tình của mình. Ai biết được? Người kia có đáng giá hay không? Ai biết
được? Người cuối cùng có thể có trăm ngàn vết thương, hối hận không
ngừng. Trên thế giới này lấy đâu ra mà nhiều hối hận với cơ hội như vậy, bạn lựa chọn, tiến tới, thì không thể lùi về phía sau.
Chuyển ngữ: Queen - DĐLQĐ
Nếu Nhan Duệ muốn dịu dàng, thật sự anh ta có thể trở thành người đàn ông
dịu dàng nhất trên đời, khéo léo hiểu lòng người lại chăm sóc tỉ mỉ,
thân là phụ nữ có thể tưởng tượng được anh ta có thể cho bạn mọi thứ,
lúc anh ta đối xử tốt với bạn, bạn cảm thấy mình giống công chúa, trong
mắt ngoài anh ra không còn thấy bất kỳ ai, mà khi cái loại đối xử như
công chúa đó biến mất, bạn không có cách nào buông tay. Mà cái người đối xử với bạn như công chúa đó lại là loại người trở mặt vô tình?
Ninh Vi Nhàn được ôm đến bên giường, Nhan Duệ kéo chăn đắp cho cô, sau đó
xoay người không biết là muốn đi đâu, lại bị Ninh Vi Nhàn nắm lấy góc
áo. Anh kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh chỉ muốn vào phòng tắm lấy khăn lông cho em lau mặt mà thôi.”
Ninh
Vi Nhàn vẫn lắc đầu, cô chỉ ngước đôi mắt to vô tội lên nhìn, Nhan Duệ
cũng không nói lên được đây là cảm giác gì, nếu nói là đau lòng, thì
cũng chưa đến mức đó, nhiều năm như vậy anh gặp qua rất nhiều biểu tình
điềm đạm đáng yêu, nên đã sớm luyện thành ý chí sắt đá. Nhưng người phụ
nữ này... nói như thế nào đây? Có lẽ vì cô là vợ của anh, cho nên mới có cảm giác kỳ quái đó. Nghĩ vậy Nhan Duệ cũng tự thuyết phục mình, mặc dù đây là người vợ anh không thật lòng muốn lấy, thậm chí cho tới bây giờ
anh vẫn canh cánh trong lòng chuyện kết hôn, hơn nữa còn ngây thơ giận
chó đánh mèo lên người cô, nhưng mà... trăm ngàn suy nghĩ, đều bị dáng
vẻ của Ninh Vi Nhàn rúc trong góc xóa bỏ hết.
Vì thế, ma xui quỷ
khiến, anh đứng bên giường nhìn người phụ nữ nữ nhân đáng thương vẻ mặt
bất lực đang nắm góc áo anh, than nhẹ một tiếng, lại không tự chủ được
cúi người xuống ôm cô vào lòng.
Sống hai mươi mấy năm, cho tới
bây giờ Ninh Vi Nhàn cũng không biết trên thế giới này được ôm vào ngực
lại ấm ấm áp như vậy. Cô biết rõ nếu nghe theo lời mẹ, cô không nên gần
gũi với Nhan Duệ, làm chính mình lún sâu, thương tổn cũng nặng hơn,
nhưng mà... ông trời ơi, có thể để cho tùy hứng một lần có được không?
Ngộ nhỡ kết quả cuối cùng chính là kết quả tốt thì sao? Nói không chừng
sau này Nhan Duệ cũng sẽ yêu cô.
Nằm trong ngực Nhan Duệ suy
nghĩ, Ninh Vi Nhàn cảm thấy hạnh phúc như không xa ấy lại xa đến mức xa
không thể chạm vào rồi. Cô ôm chặt lấy ngực của Nhan Duệ, vùi mặt vào
ngực anh, cảm nhận những bắp thịt rắn chắc và hơi thở nam tính trong
ngực anh. Đây là chồng cô, là người mà cô muốn sống chung đến già, là hy vọng ỷ lại duy nhất trong đời cô, cô không muốn buông tay, lại càng
không nguyện ý buông tay.