Chương 11

Dĩ nhiên, Nhan

Duệ phải bảo vệ thật tốt thân thể của vợ, bây giờ không chỉ có anh không đồng ý, mà ngay cả hai vợ chồng nhà họ Nhan cũng đồng thanh kiên quyết

phản đối Nhan Tư Tư, không để cô ấy làm hại suy nghĩ của Ninh Vi Nhàn.

Nói đùa!

Một người đẹp như vậy, lại dịu dàng, ngoan hiền, nếu giao cho tiểu ma nữ này Nhan Tư Tư này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Mà Nhan Duệ có tính độc chiếm cao, cơ thể vợ anh chỉ có mình anh mới được

nhìn, Nhan Tư Tư chỉ có thể ở bên kia chờ đợi thôi! Vốn dĩ anh nghĩ ăn

cơm xong anh sẽ lôi vợ yêu của mình chạy trốn, nhưng mẹ Nhan lại muốn

giữ Vi Nhàn ở lại qua đêm, nói cái gì trời đã tối rồi, buổi tối lái xe

không tốt lại còn nguy hiểm, hơn nữa lúc ăn cơm Nhan Duệ có uống mấy ly

rượu, vì thế một người đều nhất trí đồng ý tối hôm nay Nhan Duệ và Ninh

Vi Nhàn sẽ ngủ lại, dù sao phòng của Nhan Duệ vẫn được giữ lại, hằng

ngày cũng có người quét dọn sạch sẽ không có một hạt bịu.

Vì thế

cơm nước xong mọi người đều ưỡn bụng ngồi phịch ở trên sofa một lúc lâu, mãi cho đến khi cơm trong bụng tiêu hóa hết mới nhao nhao trở về phòng

trên lầu nghỉ ngơi.

Nhan Duệ hung hăng trừng Nhan Tư Tư một cái,

sau đó nắm tay vợ yêu đi lên lầu, trước khi đi vẫn không quên quay đầu

lại cho cô một ánh mắt đe dọa.

Nhan Tư Tư sợ tới mức thiếu chút nữa phun ra số cơm mới vừa tiêu hóa xong.

Quái lạ, cô đâu có trêu ai ghẹo ai đâu? Rốt cuộc ai mới là người chảy chung

dòng máu với anh ta chứ? Thật là thấy sắc quên em gái mà, ông trời nên

cho anh ta bị sét đánh, để xem trong đầu Nhan Duệ chứa thứ gì.

Ninh Vi Nhàn buồn cười nhìn Nhan Duệ, nhưng lại không nói gì.

Bàn tay to đưa qua xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, “Ngươi bây giờ em buồn cười, nhưng nếu một ngày nào đó không cẩn thận bị quỷ nha đầu Nhan Tư Tư kia

lừa gạt, em sẽ không thể cười.”

”Em cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, làm sao lại bị cô ấy lừa?” Ninh Vi Nhàn cười cười, bị anh dắt vào phòng, liền đánh giá xung quanh.

Phòng của Nhan Duệ màu chủ đạo

là màu màu cà phê, sàn nhà bằng gỗ, cái giường lớn màu đen, trên tường

có treo mấy bức tranh theo trường phái trừu tượng, không có bất kỳ món

đồ của phụ nữ nào, xem ra vô cùng thoải mái, tràn đầy sức quyến rũ nam

tính.

Vào phòng, chuyện đầu tiên Nhan Duệ làm là mở tủ tìm quần

áo, nhưng lật tới lật lui vẫn không tìm được cái nào mà Ninh Vi Nhàn có

thể mặc.

Nghĩ nghĩ, đứng lên chuẩn bị đi tìm Nhan Tư Tư mượn quần áo, nhưng lại lập tức bác bỏ ý nghĩ này. Nói đùa sao, tại sao vợ anh

phải mặc quần áo của người khác, lại còn là quần áo của xú nha đầu Nhan

Tư Tư kia!

Ninh Vi Nhàn đi tới, nhìn anh cầm mấy cái áo sơ mi màu sắc rực rỡ nhưng vẻ mặt lại vô cùng căm phẫn, không hiểu hỏi: “Duệ, anh làm sao vậy?” Nhìn anh hơi lạ lạ.

Nghe tiếng vợ gọi anh lấy lại

tinh thần, Nhan Duệ mỉm cười, đưa tay kéo Ninh Vi Nhàn vào lòng, hơi

nhíu mày: “Phòng anh không có quần áo phụ nữ, mặc đồ của anh có được

không?”

Ninh Vi Nhàn sửng sốt, nhìn vài cái áo sơ mi trên tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn liền ửng hồng, mặc... mặc như thế nào?

Từ nhỏ Ninh Vi Nhàn đã được giáo dục phải mặc quần áo cho phù hợp với từng trường hợp, hoa lệ lệ ngẩn ngơ rồi.

Mặc, hay không mặc, đây là một vấn đề.

Thấy vẻ mặt rối rắm của vợ, Nhan Duệ buồn cười hơi nâng khóe môi, cố ý đưa

mặt đến sát mặt cô, “Sao vậy, Vi Nhàn, nghĩ gì thế? Mặt đỏ như vậy? Nếu

không thích thì không mặc cũng được, nghe nói ngủ trần rất tốt với cơ

thể.”

Ninh Vi Nhàn khẽ cắn môi, cuống quít lắc đầu, đưa tay ra

lấy cái áo sơ mi trắng, những cái khác màu sắc thật dọa người, nào là

đỏ, nào là xanh... người đàn ông này, cũng may mắn là trời cho dáng

người, nếu không người bình thường mặc vào chắc sẽ không bị thiên lôi

đánh chứ?

”Ha ha.” Nhan Duệ cười nhẹ ra tiếng, nắm bả vai mảnh

khảnh của cô, đẩy về phía phòng tắm: “Ngoan, trước tiên tắm trước đã,

giằng co một ngày, em cũng mệt rồi.”

Ninh Vi Nhàn gật gật đầu: “Được.”

Đi tới hai bước, đột nhiên cô giống như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại hỏi: “Anh không tắm sao?”

Ách.

Nghe vậy Nhan Duệ ngây ngẩn cả người, ý của vợ anh khi nói điều này là...

muốn cùng anh tắm tắm uyên ương sao? Nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ đó của

vợ, hình như cũng không phải có ý như vậy.

”Cái đó, vợ... em đang mời anh tắm chung sao? Suy nghĩ lại, anh quyết định vẫn nên lễ phép hỏi trước thì có vẻ tốt hơn.

Cùng tắm... Ninh Vi Nhàn sặc, liền vội vàng lắc đầu xua tay ý nói anh nghĩ

quá nhiều rồi, cô chỉ thuần túy là hiếu kỳ mà hỏi thôi, tuyệt đối không

có cái ý nghĩ không thuần khiết này!

”Được rồi.” Nhan Duệ hơi

tiếc nuối, đôi mắt đào hoa tràn ngập ý tứ hàm xúc tiếc nuối nhìn cô,

giống như bất đắc dĩ, lại thở dài, “Ài!”

Thật sự là anh cực kỳ

thất vọng! Vốn là cực kỳ chờ mong, nhưng mà, phải chờ vợ anh mời anh tắm tắm uyên ương, còn không biết phải chờ bao lâu đấy!

Ninh Vi Nhàn lại đỏ mặt, vừa mới đã vô cùng đỏ, bây giờ là cực kỳ đỏ, má phấn nóng

bừng, ngay cả chính mình cũng không khắc chế được tia xấu hồ. Nhưng...

muốn cô mở miệng mời một người đàn ông cùng tắm chung, ông trời, điều

này thật sự là cô làm không được!

Mặc dù đã quyết định thương

anh, cùng anh sống hạnh phúc, thế nhưng những chuyện riêng tư này, có

thể tránh không đề cập đến được không?

Ngẩng đầu nhìn về phía

Nhan Duệ, phát hiện anh vẫn dùng vẻ mặt ai oán nhìn cô, vì thế Ninh Vi

Nhàn nắm chặt áo sơ mi trong ngực, vội vàng chạy vào phòng tắm, ông

trời, thượng đế, cô không thể chống cự được sức quyến rũ của người đàn

ông này, nếu anh lại phóng điện với cô, cô sẽ mở miệng mời anh cùng vào

tắm uyên ương với cô mất!

Sau khi vọt vào phòng tắm, vội vàng

khóa trái cửa lại, nhìn lại mình trong gương phát hiện hai gò má mình đỏ như lửa, ánh mắt long lanh như nước, rõ ràng là dáng vẻ đáng yêu!

Để áo sơ mi trong tay qua một bên, Ninh Vi Nhàn mở vòi hoa sen, nhắm mắt

lại, trước tiên rửa mặt, muốn xua đi cái nóng trong người.

Nhưng

khi cô rửa mặt xong, lại phát hiện mình trong gương không những không

bình tĩnh lại được, mà hai gò má lại còn kiều diễm hơn.

Ông trời, tại sao cô lại có cảm giác như phụ nữ đang hồi xuân!

Lắc lắc đầu, xua đi có ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, Ninh Vi Nhàn cởϊ qυầи áo, bước vào bồn tắm lớn.

Bên ngoài phòng tắm, Nhan Duệ đang nằm nghiêng trên giường, đôi mắt đào hoa chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào cái bóng xinh đẹp, thân thể mềm mại in trên cửa phòng tắm.

Thậm chí anh có thể nhìn thấy nước

đang chảy từ cái cằm tinh xảo chảy đến cổ sau đó xuống bộ ngực đẫy đà.

Bụng dưới truyền đến cảm giác khó chịu, Nhan Duệ cúi đầu nhìn, phát hiện mình tiểu huynh đệ của mình đã ngẩng đầu ưỡn ngực vận sức chờ phát

động. A... đừng nóng vội, tao biết mày đã đói lâu rồi, ta cũng vậy, vì

thế hai chúng ta phải ăn cho no nê đấy!