Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quay Đầu Nói Yêu Người

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn không hề kinh ngạc mà hỏi lại tôi, "trọng sinh là cái gì?", tôi đang nói linh tinh cái gì vậy?

Phản ứng này của hắn càng làm tôi thêm chắc chắn.

Tôi bỗng buông lỏng tay, lui về phía sau hai bước, dựa vào trên tường.

“Lục Ngôn, tôi vốn muốn bắt đầu lại từ đầu, tại sao anh còn đến đây dây dưa? Chẳng lẽ cảm thấy đời trước lừa gạt tôi chưa đủ sao?”

"Nhiễm Nhiễm, anh không phải cố ý lừa gạt em, lần này trở lại anh tuyệt đối không ép em hiế.n thậ.n, em tin anh được không? ”

“Tôi tin anh, nhưng cũng không muốn cùng anh có bất kì quan hệ gì nữa."

“……”

Hắn đỏ hốc mắt, giọng điệu trở nên gấp gáp.

“Đừng đối xử với anh như vậy, Nhiễm Nhiễm, anh thật sự biết sai rồi”

“Em biết không, lúc em bị tai nạn máy bay, anh lo lắng lắm. Trên đường đi tìm em thì không may xảy ra tai nạn, sau đó anh trọng sinh”

“Anh cảm thấy có lẽ đời trước thành tâm cầu thần bái phật, được ông trời chiếu cố cho anh một cơ hội làm lại từ đầu”

“Nhưng anh không nghĩ tới, em cũng trọng sinh.”

Tôi cười nhạo một tiếng.

“Ông trời không phải cho anh cơ hội sửa sai mà chính là cho anh nhìn rõ hiện thực.

“Tôi tha thứ anh, nhưng cũng không còn thích anh nữa, Lục Ngôn.”

Hắn hoảng hốt nhìn tôi, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tôi quay đầu chuẩn bị trở về, hắn bắt lấy tôi, đột nhiên ôm lấy tôi.

“Giang Nhiễm, em đừng đối xử với anh như vậy”

“Em hận anh đi, nhưng xin em đừng vứt bỏ anh”

“Cầu xin em cho anh một cơ hội, cho anh theo đuổi em lần nữa được không?”

Âm thanh nức nở cùng nước mắt nóng bỏng của hắn rơi xuống cổ tôi.

Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng bị hắn ôm càng chặt.

Lục Ngôn, tại sao chúng ta lại trở thành như vậy?

Vào lúc hắn bỏ tôi lại, trộm đi thăm chị gái mối tình đầu.

Vào lúc hắn nói chị hắn đang gặp nguy hiểm, cầu tôi hiế.n thậ.n…

Những lúc ấy, trong lòng hắn có từng nghĩ tới tôi?

Uống quá nhiều rượu, cảm xúc trở nên yếu ớt.

Một trận ủy khuất dâng lên, nước mắt tôi không tự chủ được mà rơi xuống.

“Lục Ngôn, anh buông tay đi!”

“Nhiễm Nhiễm, cầu xin em cho anh một cơ hội, chỉ lần này nữa thôi được không?”

“Anh mơ tưởng!”

Tôi ngước mắt, nhìn thấy Đoạn Cảnh Hành đang đứng trên bậc cầu thang.

Hắn từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm ly nước giải rượu.

Hắn vội vàng bước xuống.

Giây tiếp theo, hắn đột nhiên xông tới, kéo Lục Ngôn ra.

Đoạn Cảnh Hành kéo tôi ra sau lưng bảo vệ, hỏi tôi tại sao khóc.

Tôi nắm ống tay áo hắn, giống như tìm được chỗ dựa, khóc càng dữ dội.

“Đoạn Cảnh Hành, hắn bắt nạt tôi, hắn bắt nạt tôi!”

Tôi ấm ức nói, giọng mũi nặng nề.

Đời trước thời điểm chia tay Lục Ngôn tôi cũng chưa từng khóc.

Nhưng chỉ cần Đoạn Cảnh Hành xuất hiện, bao nhiêu ủy khuất của tôi đều bộc phát ra hết.

Giống như chắc chắn rằng hắn nhất định sẽ đứng về phía tôi.

“Được, tôi đã biết.”

Đoạn Cảnh Hành lau nước mắt cho tôi, dẫn tôi ngồi xuống dãy ghế gần đó.

“Cậu ngồi đây ngoan ngoãn uống ly nước giải rượu này đi."

“Chờ tôi năm phút được không?”

Tôi gật đầu, hắn xoa nhẹ tóc tôi.

Không đến năm phút sau, Đoạn Cảnh Hành đã trở lại.

Hắn chạy vội tới: “Khó chịu sao, có muốn n.ôn không?”

Tôi lắc đầu.

“Tôi đưa cậu về.”

Tôi đứng dậy, loạng choạng một cái suýt ngã.

Đoạn Cảnh Hành đỡ lấy, xoay lưng cõng tôi lên.

Thân hình hắn mảnh khảnh nhưng tấm lưng hắn lại rộng lớn.

Tôi dựa vào vai hắn, rất có cảm giác an toàn.

Quay đầu nhìn thoáng qua thấy mắt hắn có vết thương, gọng kính cũng bị xước.

“Mặt cậu bị sao vậy?”

“Không cẩn thận va phải gì đó thôi .”

Hắn cõng tôi ra khỏi nhà hàng.

Đèn đường chiếu xuống khuôn mặt ôn nhu của hắn.

Đầu của tôi mơ màng, vỗ vỗ vai hắn.

“Đoạn Cảnh Hành, trước kia tôi đoán mệnh cho cậu đều là sự thật, khi lên đại học, cậu sẽ trở thành bí thư đoàn, sau đó còn đoạt được học bổng quốc gia”

“À, đúng rồi, cậu còn cưới được bà xã rất xinh đẹp.”

Bước chân hắn hơi chậm lại, thấp giọng hỏi.

“Cô ấy trông như thế nào?”

“A…… Đôi mắt to tròn, cười lên rất ngọt ngào, cùng cậu rất có phu thê tướng.”

Hắn không đáp lại tôi.

Sau một trận trầm mặc, tôi ghé vào vai hắn, mơ màng sắp ngủ.

“Đoạn Cảnh Hành.”

“Ừ?”

“Dây buộc tóc cậu đưa là của tôi phải không?”

“Ừ, lúc trước thấy nó rơi ra từ túi của cậu, tôi nhặt được vẫn luôn mang ở trên người.”

Hắn trầm mặc một chút, lầu bầu: “Vốn dĩ không tính trả lại cho cậu.”

“……”

Tôi nhấp môi, trong lòng thấy khó hiểu.

Có chút ngọt.

“Đoạn Cảnh Hành, tôi có một bí mật.”

“Cái gì?”

“Tôi thích cậu.”

Đột nhiên, hắn dừng bước chân.

“Làm sao bây giờ, tôi rất thích cậu, nhưng chúng ta không thể ở bên nhau, ô ô ô……”

“Tại sao không thể?”

“Bởi vì cậu cuối cùng sẽ kết hôn với người khác, không phải tôi.”

“Ai nói?”

“Thầy bói nói.”

“Giang Nhiễm, không thể mê tín dị đoan.”
« Chương TrướcChương Tiếp »