Cả bốn người cùng xuống xe. Đại sư tóc dài râu dài, cầm một cây trượng, chễm chệ cười trào phúng. Phía sau, toàn bộ quân lính Chân Nhân, Dương công công và hoàng đế đã mai phục từ lâu. Hoàng đế không vui khi nhìn thấy Triệu Thụy Nguyên. Hắc y nhân bên cạnh thốt lên:
- Không thể nào. Chính mắt ta nhìn thấy ngươi bị gϊếŧ tối qua, làm sao ngươi còn sống? Chân Nhân Chiêu An đâu?
- Có ta ở đây, làm sao bọn họ có thể chết? Chân Nhân Chiêu An kia đã bị ta hạ độc chết rồi. - Vương An Cơ kiêu ngạo.
Hoàng đế nheo mắt, thâm trầm lên tiếng:
- Ngươi là ai?
- Cẩu hoàng đế, ngươi quan tâm làm cái gì? Cho dù thế nào, hôm nay người, không thể mang đi.
- Gương Định Thần đâu?
Hoàng đế cũng không muốn dong dài, trực tiếp hỏi Triệu Thụy Nguyên. Triệu Thụy Nguyên bấy giờ đã bình ổn, nhìn thẳng vào mắt hoàng đế.
- Thứ này chính hoàng đế đã ban cho thần. Thần tất nhiên phải giữ lấy.
- Được, ngay cả mệnh lệnh của trẫm mà khanh cũng dám cãi.
Dương công công bên dưới nghe lệnh, xạ tiễn xếp thành vòng tròn, quân lính bày binh bố trận, hoàn toàn bao vây bọn họ. Triệu Thụy Miên nắm chặt Thiên Khu trượng trong tay, chỉ đợi bọn họ xông lên là biến hình. Vương An Cơ bàn tay âm ỉ ngọn lửa bừng lên. Đại sư có thể nhìn ra khí tức của hai người này không bình thường. Cười thích thú.
Đám quân lính hò hét xông lên, Vương An Cơ chuẩn bị đưa tay lên thì một sức mạnh thổi vụt qua, đám quân lính ngã nhào ra như rơm rạ bị gãy. Tần Tuệ Minh thoáng chốc xuất hiện ngay giữa. Vương An Cơ thu diễm lại.
- Hoàng đế. Ngươi làm bao nhiêu chuyện ác không sợ báo ứng sao?
- Ngươi... ngươi chính là thủy quái.
- Haha... chuyện này thú vị đây. Thủy Dạ Hầu, ngươi cũng tham gia góp vui à?
- Đại sư thối, cuộc đời ngươi sai lầm nhất chính là động phải ta.
- Hôm nay lão sư nhất định phải thu phục được ngươi.
Dứt lời, cuộc chiến hỗn độn diễn ra. Triệu Thụy Miên biến hình, nhảy vào chặn lão đại sư lại. Tần Tuệ Minh gầm lên một tiếng, liên tục tung chưởng, đánh bọn quân lính như chơi đồ chơi mà thôi.
Phu thê Triệu Thụy Miên đứng nấp một chỗ, Vương An Cơ lặng thinh đứng bên cạnh. Hoàng đế độc ác nhìn, công sức bấy lâu lão bỏ ra, nhất định phải lấy được gương Định Thần. Mắt thấy tình thế sắp nghiêng về phía bên kia, hoàng đế nhanh chóng ra lệnh.
Hắc y nhân tấn công Triệu Thụy Nguyên. Vương An Cơ thấy vậy thì tiến lên một bước, đánh hắc y nhân bay xa mấy mét chỉ bằng một cái đẩy tay. Phu thê Triệu Thụy Nguyên thấy vậy thì khϊếp sợ.
Đã biết bọn họ không phải người thường nhưng như vậy cũng quá cường đại đi. Hắc y nhân chưa chịu bỏ cuộc. Tình tế cam go, bên người hoàng đế bây giờ, ngoài Dương công công ra cũng chẳng còn ai.
Dương công công nhặt kiếm dưới đất, run run cầm hai tay, tiến lại gần sau lưng Triệu Thụy Nguyên. Đôi mắt đen sẫm lại, con ngươi lóe lên tàn nhẫn, bước chân nhẹ nhàng như loài nhện. Triệu Thụy Miên đang cực lực chống đỡ, nhìn thấy nguy hiểm vội hét lên:
- Không được!
Tần Tuệ Minh nhanh mắt nhìn thấy, vội bỏ mặc tất cả lao tới đánh bay Dương công công. Dương công công bị đánh một chưởng nằm lăn ra đất, phun một ngụm máu rồi tắt thở. Khung cảnh thay đổi liên tục.
Đám quân lính không có ai chống đỡ thì càng điên cuồng xông lên, đại sư nhân lúc Triệu Thụy Miên còn đang dời đi sự chú ý thì cầm một thanh kiếm đâm thẳng về phía Tần Tuệ Minh.
Vương An Cơ đang đối phó hắc y nhân, gào lên một tiếng đáng sợ. Tất cả địch trong phạm vi 3 mét đều bị quét sạch. Như có một con đao lớn quét qua, toàn bộ quân lính đầu lìa khỏi cổ, máu chảy thành sông. Đội quân của hoàng đế phút chốc tan nhát, hứng chịu sức mạnh kinh người của Vương An Cơ, bao gồm cả hắc y nhân.
Hoàng đế, đại sư và Tần Tuệ Minh khϊếp sợ. Sức mạnh này, e rằng phải sánh tầm với Vương An Cơ. Trong lúc đó, thanh kiếm rời khỏi tay đạo trưởng, phóng thẳng về phía ngực trái của Tần Tuệ Minh.
Tần Tuệ Minh vốn không chú ý, xoay người lại đã thấy, cả ngực nặng nề. Chất lỏng màu đỏ chảy dài xuống tay hắn. Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ đều cả kinh. Tần Tuệ Minh run rẩy, ôm người trong lòng ngã xuống.
- Vân nhi... nàng làm sao vậy?
Tần Tuệ Minh vụng về chặn lại vết thương đang rỉ máu không ngừng trên ngực Đặng Vân Du. Hắn không dám rút kiếm ra, chỉ sợ cô sẽ vì mất máu nhiều mà chết. Mồ hôi hắn thấm đẫm cả trán. Hiện giờ hắn chẳng quan tâm hoàng đế là gì, Vương An Cơ là cái gì. Trong mắt hắn chỉ còn lại nữ tử lên là Vân nhi. Hắn sờ lên da mặt lạnh toát của cô, tim như chảy máu. Tại sao? Tại sao cô lại xuất hiện vào lúc này?
- Em... không sao, chàng đừng khóc.
Tần Tuệ Minh nâng niu từng hơi thở gấp gáp yếu ớt của cô. Chỉ sợ bỏ lỡ một chút thôi, sẽ bỏ lỡ cả đời. Trong mắt hắn toàn là xót xa. Tần Tuệ Minh vận công truyền chân khí cho cô để máu ngừng chảy bớt cũng giảm thiểu nỗi đau cô đang phải chịu.
Kỳ lạ là Đặng Vân Du bình thường rất sợ chết lại bình thản lạ thường, có lẽ bởi vì thấy Tần Tuệ Minh đã quá hoảng loạn rồi, cô không muốn nhìn thấy hắn hoang mang hơn nữa. Môi cô bắt đầu trắng bệch, mấp máy muốn nói gì đó.
Tần Tuệ Minh hít sâu, cố gắng không bỏ sót từ nào từ cô. Nhưng cuối cùng Đặng Vân Du cũng khép miệng lại. Triệu Thụy Miên vội vã lấy hết thảo dược trong tay ra, lục tung cả lên, tìm được tạm thời ngăn máu chảy ra từ vết thương.
Chết tiệt! Hại cô cũng sợ đến run tay, suýt nữa thì nhầm loại. Vương An Cơ lóe lên tia hủy diệt. Thân thoắt ẩn thoắt hiện, phút chốc đã bóp cổ đạo trưởng già, giương thẳng lên trời như muốn nghiền nát. Hắn sẽ gϊếŧ lão như gϊếŧ chết đám thị vệ kia. Đặng Vân Du chầm chậm co rút l*иg ngực, đều đều hít thở. Mắt thấy Vương An Cơ sắp gϊếŧ chết đại sư, cô trút chút hơi sức nói:
- Không được... gϊếŧ...
- Đừng nói nữa, vết thương rách ra bây giờ.
Tần Tuệ Minh nhíu mày, tiếp tục truyền chân khí cho cô. Trán rịn ra một tầng mồ hôi. Vương An Cơ tai vốn thính, nghe được tiếng nói, liền thả lỏng bàn tay, kiềm ném cơn giận muốn ra tay phát tiết.
Đại sư nhìn thấy thuật dịnh thân phi thường như vậy không khỏi khϊếp sợ. Năng lượng của người này, e rằng lão chỉ giống như loài kiến thôi.
Đặng Vân Du đau đến mức co quắp người. Tần Tuệ Minh hoảng hốt, ngưng làm phép, nâng lưng cô dậy để có tư thế thoải mái hơn, đúng hơn là hoàn toàn dựa vào người hắn. Tần Tuệ Minh lau mồ hôi trên trán cô, khẳng định là rất khó chịu.
- Nàng cảm thấy thế nào rồi?
- Khá hơn rồi.
Đặng Vân Du miễn cưỡng cười nhợt nhạt. Cục diện còn lại đã bị Vương An Cơ hoàn toàn khống chế, hoàng đế cũng không dám manh động. Triệu Thụy Miên gấp rút lo lắng. Tại sao? Máu vẫn đang chảy, tốc độ chảy chỉ là chậm hơn đôi chút.
Như vậy, cách cái chết cũng không còn xa nữa đi. Rốt cuộc nhát kiếm đó có đâm trúng tim không? Hay là đâm trúng động mạch gần tim?
- Vân Du, chúng ta phải về thôi. Ở đây không có cách nào cứu được cậu đâu.
- Về đâu? Đang bị thương thì đi đâu được chứ.
- Thiết bị hiện đại may ra còn có thể cứu sống được cậu. Mau đi thôi.
Triệu Thụy Miên chật vật nâng váy đứng dậy, kéo Triệu Thụy Nguyên và Diệp Yên Đan ôm nhau đứng một góc, kéo đến trước một cái cửa động lấp đầy lá khô, trước con mắt ẩn nhẫn bất lực, không cam lòng cũng không thể làm được gì. Triệu Thụy Miên đặt dây chuyền lên mặt đá, cửa động lập tức chuyển động, ánh sáng chói mắt hiện ra.
- Làm sao cô... - Đại sư kinh hô tiến lên một bước, lại bị Vương An Cơ trừng mắt. Triệu Thụy Miên nắm tay Diệp An Cơ.
- Hai người đi nhớ bảo trọng. Đoạn đường tiếp theo, hai người phải tự mình đi rồi.
- Triệu gia nợ cô rất nhiều. Sau này cô nương có gì cần giúp đỡ cứ đến tìm chúng ta.
- Vâng.
Triệu Thụy Miên đối mặt với sinh ly tử biệt với cha mẹ, xúc động muốn khóc. Nhưng Đặng Vân Du đang hấp hối, có rất nhiều điều cần nói nhưng cô không thể nói được, chỉ biết rơi nước mắt.
- Được rồi, chúng ta đi trước đây. Cô nương bảo trọng.
Bước qua cửa thành, hai thân ảnh kia mờ ảo biến mất. Sau đó, lại trở về là một cái cửa động bình thường. Triệu Thụy Miên thở dài một hơi.
- Chàng đừng khóc.
- Ai nói ta khóc, ta là Thủy Dạ Hầu.
- Ừ. Em với chàng có lẽ đến lúc chia tay rồi.
- Không, không được. Nàng có biết mấy ngày nay ta tìm nàng vất vả thế nào không? Bây giờ đi rồi, biết đến khi nào mới tìm lại được.
- Sau này, sau này chúng ta sẽ gặp lại mà. Em chắc đấy. - Đặng Vân Du dịu dàng lau đi vết máu trên mặt hắn. Không phải máu của Tần Tuệ Minh.
- Nói dối. Nàng nói đi, tại sao lại đỡ ta nhát kiếm đó? Một nhát đó, đối với ta chẳng là gì. Nhưng còn nàng...
"Lại thành ra như vậy", nửa câu sau hắn không nói nên lời được nữa. Tần Tuệ Minh nghiến răng gục xuống vai cô. Hắn hận bản thân vô dụng không phản ứng nhanh hơn, như vậy không ai sẽ bị thương nữa.
Đặng Vân Du không trả lời. Bởi vì cô nhớ tới lúc Tần Tuệ Minh đỡ đòn giúp cô ở Thiên gia môn, bị thương chật vật chạy xuống thủy cung. Không có thứ gì có thể cứu nổi hắn, cô đã không ngần ngại cắt đi một miếng thịt. Cô chỉ là không muốn phải lặp lại hoàn cảnh đó một lần nữa.
Nhưng làm sao cô dám nói với hắn. Rằng mấy ngày nay, cô đều thấy hắn lăn lội khắp nơi tìm người. Nhiều lần muốn tiến tới thông báo cho hắn một câu nhưng không đủ can đảm. Rằng khi vừa nhìn thấy đại sư đâm kiếm về phía hắn, cô không ngần ngại đỡ giúp hắn một nhát. Cô làm sao giải thích được đoạn tâm tình này đây.
- Nàng còn nhớ... nàng còn nợ ta một yêu cầu hay không? Bây giờ ta yêu cầu nàng lập tức ở ngay cạnh ta, vĩnh viễn không được rời đi.
Nếu rời đi, rời đi rồi hắn sẽ thấy trống vắng, sẽ thấy hoang mang. Đặng Vân Du buồn cười với suy nghĩ trẻ con của hắn, tâm can cũng quặn thắt khó chịu. Cô vuốt ve gương mặt thống khổ ấy, giọng nói khẽ đến không thể khẽ hơn:
- Em hứa với chàng, sau này đợi thời điểm thích hợp, em sẽ đến gặp chàng, được không?
- Không được, Vân nhi, không được!
Mặc kệ mọi khuyên can, Tần Tuệ Minh vẫn không chịu thả người. Triệu Thụy Miên bất lực, cũng hơi đáng thương hắn. Riêng Vương An Cơ thì hành động quyết liệt hơn nhiều, trực tiếp một chưởng đánh bay Tần Tuệ Minh.
Triệu Thụy Miên vội bế thốc Đặng Vân Du lên. Mặc dù đã dùng đủ mọi cách nhưng máu đã thấm ướt cả váy cô. Chỉ sợ rằng...
- Vân nhi, nàng đã hứa với ta. Nàng không được đi!
- Ngươi câm miệng cho ta!
Vương An Cơ quàng tay, ôm Triệu Thụy Miên cùng Đặng Vân Du bay một đoạn xa. Đám người còn lại cứ ngơ ngác nhìn nhau. Rốt cuộc bọn họ là người hay là yêu?
Đặng Vân Du không còn sức mở mắt nữa, tai cô ù đi như có gió thổi bên cạnh. Nhưng Triệu Thụy Miên bằng mọi giá phải lay được cô tỉnh táo, phải là cô chính chân dẫm lên đan dược thì mới có hiệu quả.
Đặng Vân Du quả thực yếu lắm rồi. Triệu Thụy Miên gấp đến không thể gấp hơn, như kiến bò trên chảo nóng.
- Vân Du. Tỉnh đi! Chúng ta sắp về nhà rồi. Cố lên. Dẫm cái thứ này nữa thôi. Hãy nghĩ đến nhà cậu đi.
Đặng Vân Du cảm thấy cơ thể lân lân như bị chích ma túy. Mờ ảo trước mắt là màu đỏ rực rỡ của Vương An Cơ dần hiện nguyên hình. Sau đó, cô không còn nghe thấy giọng nói nào bên tai nữa, trực tiếp ngất đi.