Chương 1: Sinh Tử Mong Lung

Tiên ma vốn là kẻ thù, phàm là nhìn đến ma vật liền phải ra tay diệt trừ, hai bên nước sông không phạm nước giếng đã được ngàn năm.

10 năm trước, nhi nữ của chưởng môn đời thứ 12 của phái Thanh Vọng lén lút qua lại với ma tôn Vô Thần, sự việc bại lộ hai bên liền xảy ra một trận giao chiến. Mây đen kéo đầy trời, sấm chớp dữ dội, xung quanh không khí không khỏi căng thẳng lên, khắp nơi nằm rải rác các thi thể của ma binh cùng các tu sĩ, tất cả mọi người đều khẩn trương cho lần chiến đấu này…

***

Tɧẩʍ ɖυng Hi đang viết thư truyền tống các môn phái khác đến chi viện, ma tộc quá đông sớm muộn trên dưới Thanh Vọng mọi người cũng không còn sức lực nào để chống chọi, xong xuôi y liền chạy ra tương trợ các sư huynh muội.

Trong lòng y thầm nghĩ: “Rõ ràng bí mật này chỉ có sư muội với y biết được, tại sao lại bại lộ”. Mọi việc giờ đã đến bước này không thể vãn hồi được nữa, y bóp chặt nấm tay thật mạnh móng tay liền đâm vào lòng bàn tay khiến máu chảy ra.

Bên kia chưởng môn Vân Trung Quân đang giao chiến với Vô Thần, ông ta cảm thấy thật hổ thẹn nhất định phải tiêu diệt cái tên trước mắt này, liền dùng hết sức lực. Vô Thần một sớm lơ là trở tay không kịp bị trúng một chưởng của Vân Trung Quân, hắn không khỏi lùi về sau ba bước, hắn tà tà kéo lên khoé miệng:

“Không hổ là chưởng môn thứ 12 của Thanh Vọng môn, như vậy mạnh, chi bằng chúng ta cùng nhau đồng quy vụ tận”

Vô Thần mở ra chiêu thức phóng thẳng đến Vân Trung Quân, hai người giờ đã kiệt sức, tung chiêu vô cùng chậm, quần áo rách nát bất kham cùng miệng vết thương chồng chất lòi lỏm vô cùng dữ tợn. A Lan đứng phía xa nhìn người kia chiến đấu, nàng lo sợ liền bắt gặp ánh mắt của Vô Thần, hắn chỉ điểm cho nàng đến tìm Vân Nhạc tỷ, giúp mẫu tử họ có thể an toàn mà trốn thoát, nàng thân là nô tỳ ma tộc, từ nhỏ lại được Vô Thần cứu giúp bản thân vô cùng biết ơn người này, nàng phải giúp họ.

***

Thư truyền tống cũng đến, tất cả đều đọc xong nội dung thư, liền tập hợp các môn phái lại ngự kiếm thẳng đến núi Thanh Vọng. Vô Thần sử dụng cấm thuật triệu hồi ma thú thượng cổ, từ lúc ma thú xuất hiện, trên mặt tất cả các tu sĩ đều toát ra một tia sợ hãi. Bên kia có một người hô lên: “Chi viện đến rồi, mọi người đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ thắng”.

Bốn phía các tu sĩ bày ra pháp trận phòng ngự, thượng cổ ma thú quá mạnh, phái Côn Luân cùng Mị Ly ba phái cùng hợp lực vẫn không thể tiêu diệt con ma thú này, e rằng phải chuẩn bị cấm thuật, một kẻ hô to: “Chưởng môn ngài nên mở Tru Ma kiếm trận, chi viện sắp cầm cự không được rồi”.

Tɧẩʍ ɖυng Hi cách mọi người ra xa, thuận tiện lúc này hỗn loạn không ai để ý liền đi tìm sư muội Vân Nhạc. Vân Nhạc khó khăn lắm mới che dấu bản thân thật cẩn thận để bọn họ không nhìn ra, từ lúc mang thai linh lực của nàng cũng yếu đi, giống phàm nhân như vậy nhu nhược, nàng nghĩ bây giờ phải tìm đến đại sư huynh, chỉ có y mới có thể giúp nàng.

Tɧẩʍ ɖυng Hi tìm mãi mà không thấy nàng, bỗng nhiên có một bàn tay kéo mạnh y một cái, người nọ kéo y vào một chỗ vắng vẻ, ánh mắt không khỏi tỏ ra một tia bi thương: “Sư huynh, là muội, xin huynh hãy giúp muội lần này…”. Tɧẩʍ ɖυng Hi ôn thanh nói: “Sư muội ngươi an tâm, đã có ta ở đây, ta sẽ tận sức giúp muội”.

Trên trời bỗng xuất hiện một luồng hào quang, hai người họ cảm thấy không xong, đây không phải là Tru Ma kiếm trận sao, đã đến mức này rồi cuối cùng ông ấy cũng dùng đến. Tɧẩʍ ɖυng Hi trợn to mắt nhìn sư muội Vân Nhạc, nàng hội tụ một chút linh lực tạo thành hình lưỡi dao, một tay mình móc vào bụng, một dòng máu nóng phúng thẳng ra lướt trúng khuôn mặt đang hoảng hốt của y, y rống một tiếng thảm thiết:

“Sư muội, ngươi đừng…!”

Vân Nhạc một thân áo trắng dính đầy huyết trông vô cùng chói mắt, nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, vẻ mặt nàng như đang khẩn cầu y, vì đau đớn khuôn mặt thoáng nhăn lại, diễm lệ yếu ớt, nàng đem đứa trẻ trong lòng ngực mình chuyển qua tay y, bàn tay nàng khẩn nắm chặt tay y.

“Sư huynh xin giúp đỡ muội, đứa trẻ này là cốt nhục của muội, ta không muốn nó phải chết…”. Khoé môi hơi nhếch, nói xong nàng cũng sức cùng lực kiệt ngã gục xuống.

Tɧẩʍ ɖυng Hi thẩn thờ, chuyện trước mắt cuối cùng cũng đã xảy ra, y cảm thấy bất lực, nhìn đến đứa trẻ này vừa sinh ra đã mất đi phụ mẫu, tâm y không khỏi đau nhói. Bên kia A Lan chạy đến, nàng thấy một cảnh này, run lẩy bẩy rồi bật khóc lên: “Tại sao lại như thế này chứ!!!”

“A Lan cô nương, ngươi hãy đem đứa trẻ này đi đến một nơi an toàn, dù đứa trẻ này sinh non nhưng có ma khí hộ thể tạm thời sẽ không chết, tương lai sau này của đứa trẻ nhờ cô chiếu cố nó”. Y bế đứa trẻ qua tay A Lan, vì sự bất tiện nên y không thể chăm sóc đứa trẻ đáng thương này, cũng đành thuận theo ý trời.

“Hi ca ca, ta…ta… theo lời chủ thượng đến đây mang Nhạc tỷ chạy thật xa, nhưng… không… ngờ chuyện lại xảy ra… thế này, đúng là khiến người ta trở tay không kip…!” Nàng khóc thút thít mà nói, được Tɧẩʍ ɖυng Hi dùng pháp lực bảo hộ nàng chạy đi thật xa, xa đến không thể quay đầu nhìn lại.

***

Tru Ma kiếm lao xuống chúng ma phía dưới, từng ma binh đổ gục xuống, ma tộc bỗng chốc giảm xuống. Vô Thần hết ma lực bị Tru Ma kiếm bổ thẳng xuống, thần hồn tiêu tán bốc hơi trong không trung, Vân Trung Quân vì khởi động kiếm trận tẩu hỏa nhập ma, hộc máu mà chết.

Xong trận ác chiến này, chính đạo thắng, ma tộc suy bại ẩn về ma vực. Sau đó, Mộ Kiêm trưởng lão sư tôn của Tɧẩʍ ɖυng Hi đương nhiệm chức chưởng môn, giúp phái Thanh Vọng càng thêm vươn thịnh.

Lời tác giả não tàn: có sai sót xin các đạo hữu tha lỗi, moa~