Chương 26
Phương Thứ vén cành cây cất bước, thản nhiên dưới ánh trăng, khuôn mặt kiều diễm hơn hoa treo lên tươi cười nhợt nhạt thanh trong: “Nhiều năm không thấy, Thái phó càng tao nhã hơn xưa!”
Úy Oản lạnh nhạt mà cười: “Vương gia khen trật rồi!”
Truy Dương vương nhẹ nhàng khéo léo cười: “Thái phó luôn khiêm tốn hữu lễ như vậy! Ngươi câu nệ như thế, khiến bổn vương như một ác nhân, quấy nhiễu hưng trí ngắm trăng của Thái phó rồi!”
Úy Oản lắc đầu: “Chỉ là ăn không tiêu, ngủ không được, cho nên ra ngoài đi dạo một chút thôi! Sao có thể nói là ngắm trăng được?”
Đôi mắt hoa đào của Phương Thứ cong lên từng chút từng chút: “Không biết bổn vương có được vinh hạnh, bồi Thái phó đi dạo một chút!”
Úy Oản mặt mày mỉm cười, mâu quang lưu chuyển, tay phải làm tư thế thỉnh: “Vương gia nếu có hưng trí, ngươi ta liền dạo quanh rừng mai! Thế nào?”
Phương Thứ vỗ tay cười to: “Tốt, đi dạo dưới trăng, quả nhiên là đề nghị tốt!”
Tạo hóa khả năng thiên hữu ý, cố giáo minh nguyệt linh lung đích (Tự nhiên có thể do trời cao cố ý, nên khiến cho ánh trăng lung linh lướt qua mặt đất).
Trăng sáng gió lay, hai người sánh vai, ven theo đường mòn trong rừng chậm rãi mà đi, ánh trăng từng vòng từng vòng chiếu xuống. Phương Thứ vươn tay, hư ảo nắm lấy, hạ mắt, có phần xúc động: “Tự rời kình đến Thục, tính ra đã muốn hơn hai mươi năm, nếu không phải tiểu thái giám dẫn đường, bổn vương thật không biết trước Vĩnh Yên cung trồng một rừng mai lớn thế này!”
Úy Oản cước bộ vững vàng, đế hài dẫm trên mặt đường lát đá, không ra nửa điểm tiếng vang: “Vương gia có điều không biết, khi đương kim thánh thượng còn ở Đông cung, yêu thích mai, tiên đế yêu thương Thái tử, sai người kiến tạo rừng mai này. Sau này khi Tiên đế thoái vị, thánh thượng hiếu thảo, đưa Tiên đế đến Vĩnh Yên cung phụng dưỡng, rãnh rỗi cũng có thể đến ngắm mai!”
Đôi mắt Phương Thứ sáng rõ luân chuyển: “Chỉ tiếc sau khi hoàng huynh thoái vị đau bệnh quấn thân, chỉ kéo dài hai năm, liền không trị khỏi mà mất, đáng tiếc đáng tiếc!”
Mi dài đen như mực của Thái phó Thái tử dưới ánh trăng như sương, sương khói dường như tụ lại: “Đại sự của Tiên đế thật sự khiến người đau buồn, cũng may bệ hạ có cách trị quốc, am hiểu sâu sắc đế vương thuật (kỹ thuật làm vua). Tại vị hơn mười năm, mở rộng thi hành nhân chính (nền chính trị nhân từ), tạo phúc cho thiên hạ, nắm giữ dân tâm, tiên đế trên trời có linh thiên nhất định vô cùng vui mừng!”
Đôi mắt đẹp của Truy Dương vương khẽ liếc: “Thánh Thượng nhân đức, công lao của Thái phó nhất định rất lớn!”
Úy Oản nhẹ nhàng lắc đầu: “Bệ hạ thuở nhỏ thông tuệ, học một biết mười. Huống hồ Tiên đế cùng Thái hậu tỉ mỉ bồi dưỡng, thần tử nào dám nhận công lao này?”
Phương Thứ hơi hơi thở dài: “Thánh Thượng ban thưởng Thái phó cư ngụ Vĩnh Yên cung, nghĩ đến cũng có ý phụng dưỡng như cha!”
Song đồng sâu thẩm của Thái phó ảm đạm vài phần, chậm rãi nói: “Bệ hạ lấy nhân hiếu trị quốc, tất nhiên là tấm gương mẫu mực!”
Hai hàng lông mày lá liễu của Truy Dương vương không dấu vết cau lại: “Tuổi của Thái phó cũng gần Phương Thứ, có câu này không biết có nên nói hay không?”
Úy Oản mỉm cười: “Vương gia cứ nói không sao cả!”
Truy Dương vương trầm ngâm một lúc lâu, ngữ khí dẫn theo vài phần nghi hoặc: “Phương Thứ sớm qua tuổi năm mươi, vẫn còn hùng tâm vì thánh thượng, vì triều đình tận tâm ra sức, vì dân mưu cần hạnh phú, nếu ta nhớ không lầm, Thái phó chưa tới tuổi biết thiên mệnh (50 tuổi, lớn tuổi, hiểu được nhiều chuyện đời), còn nhỏ hơn vài tuổi so với ta, thực sự tình nguyện trốn tránh sống tại Vĩnh Yên cung, từ nay về sau vui vẻ dưỡng già, không nhắc lại chí lớn ngày xưa?”
Úy Oản quay sang, mâu quang ôn hòa, một hồ sâu thăm thẳm thấu triệt chuyện dung tục rối ren: “Úy Oản chỉ là người sơn dã (vùng núi), thời trẻ tuân theo di mệnh của gia phụ nhận tổ quy tông, không nghĩ Mông lão tộc trưởng yêu quý, giáo tập Đông cung (giảng dạy tại Đông cung), từ đó về sau gia nhập quan trường, ý niệm chỉ là gắng sức phụ tá mà thôi! Hiện giờ thánh thượng đã sớm có thể độc lập, Uý Oản cảm thấy sâu sắc vui mừng, huống hồ năm gần đây thân thể ngày càng sa sút, tâm lực (tâm tư sức lực) không tốt, chỉ mong qua những ngày thư thái, thâm cư giản xuất (ít giao tiếp với bên ngoài), gửi gắm tình cảm cho hoa cỏ, khoan thai tự đắc mà thôi! Còn chí khí, Vương gia chính là long tử phượng tôn (con rồng cháu phượng), Uý Oản ngày xưa chưa từng có chí chí lớn vì nước vì dân như vậy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Thứ mang theo vài phần vui sướиɠ: “Hóa ra Thái phó muốn tu thân dưỡng tính, ha hả, đất Thục khí hậu ôn hòa, chính là nơi dưỡng thân tốt, theo như Phương Thứ thấy, Thái phó đừng ngại chuyển đến Truy Dương! Trong cung mặc dù tốt, nhưng khí hậu thất thường, người việc phức tạp, thật không phải nơi dưỡng thân a!”
Thái phó đạm mạc lơ đễnh cười, ánh trăng thanh u nhu hòa che phủ mi giác tấn phát (đầu mi tóc mai), khuôn mặt bạch ngọc rạng rỡ sinh huy (tỏa sáng): “Đa tạ hảo ý của Vương gia! Chỉ là Uý Oản đã quen cuộc sống trong cung, ta lại là người lười biếng, không muốn dời đến dời đi, cuộc sống hiện nay tốt lắm, rất hợp ý ta, không nghĩ lại di chuyển!”
Phương Thứ hiện chút thất vọng: “Nếu như thế, bổn vương cũng không cưỡng cầu...” Nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội đưa tới trong tay thái phó: “Ngọc này từ nước láng giềng, chính là ngọc trung trăn phẩm (ngọc phẩm chất cao), tự nhiên mà hình thành bội(trang sức – ngọc bội), chỉ một cái này. Thái phó quân tử đoan chính, ôn lương như ngọc, thật xứng đeo ngọc này! Ngọc là ôn vật (vật ấm áp), đeo lâu dài, rất tốt cho thể xác và tinh thần. Bổn vương lần này quay về kinh chưa có lễ vật gì biếu tặng, tiện dùng ngọc này biểu lộ tâm ý đi!”
Úy Oản muốn thối thác, đã thấy thần sắc Truy Dương vương đột nhiên nghiêm túc, tiến lại nói nhỏ: “Bổn vương mượn cớ đi tiểu lén lút đi ra, hiện nay canh giờ không còn sớm, cần phải trở về! Thái phó bảo trọng, cáo từ!” Lời dứt, không đợi Uý Oản tiếp lời, quay người lại, bước đi như bay, thân ảnh duyên dáng quẹo một cái, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa!
Thái phó đứng im một lúc lâu, buông mắt nhìn ngọc thạch trong bàn tay, ánh trăng chiếu sáng, quang huy mượt mà vương ra, hợp lại trong lòng bàn tay, màu sắc trong suốt rõ ràng, quả nhiên là ngọc cực phẩm! Khóe miệng chậm rãi gợi lên một nụ cười lạnh, bàn tay đột nhiên nắm chặt, mở ra, ngọc thạch vỡ thành mấy cánh hoa, ánh mắt phút chốc tối sầm lại: công lực kém quá nhiều!
Tùy tay ném ngọc vỡ trong tay xuống, không còn tâm tình du ngoạn, quay người ra khỏi rừng mai, trở về Vĩnh Yên cung.
Bích vân lung niễn ngọc thành trần, lưu hiểu mộng, kinh phá nhất âu xuân (Ấm anh xanh còn hãm này trà, cho một chén, tĩnh bừng từ cơn mơ).
Trong Thọ Nhân điện im ắng, ánh nến đã tắt, ánh trăng xuyên qua song cửa mà vào, chiếu đến tâm đèn đã hóa thành tro. Phương Huyễn vẫy lui Lưu Trụ, lặng lẽ tiến vào trong điện, dưới chân nhẹ nhàng bay bổng, như du hồn đến gần bên giường.
Thân ảnh nằm trên giường hơi giật giật, một cánh tay vươn ra ngoài, che trên ngực, cúi đầu ho khan, mày đen nhíu lại, lơ đãng lặng lẽ nhếch lên, hô hấp có chút dồn dập.
Hoàng đế nhíu mày, âm thầm nghĩ nghĩ, nhón mũi chân quay lại hướng cửa điện, nhẹ giọng kêu: “Lưu Trụ!”
Thái giám tâm phúc chợt xuất hiện: “Bệ hạ!”
Phương Huyễn”hư” một tiếng, quay đầu nhìn bóng người im lìm bất động trên giường, mới hạ giọng: “Ngươi đi thái y viện, kêu Hoàng thái y đến đây!”
Lưu Trụ nhận chỉ, phất trần khẽ vẫy, chậm rãi lui ra. Phương Huyễn xoay người, muốn quay về bên giường, bên tai truyền đến câu hỏi nhẹ nhàng: “Là bệ hạ sao?” Âm thanh giọng nói mờ mịt mới tỉnh, mềm mại tốt lành, trong lòng Phương Huyễn nóng lên, không còn cố kỵ, nhanh chóng đi qua.
Úy Oản chống tay muốn ngồi dậy, Phương Huyễn nhẹ nhàng đỡ lấy, khiến hắn ngồi dựa vào đầu giường, ngữ khí có chút lo lắng: “Lão sư, ngươi đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Làm sao mấy tháng này tinh thần nhìn như kém rất nhiều!”
Thái phó cười vui vẻ, vỗ vỗ hai tay Hoàng đế đưa qua, đỡ lấy cánh tay mình: “Không có việc gì, ngươi không cần lo lắng!”
Hai hàng lông mày Phương Huyễn nhanh nhíu lại: “Khi ta mới tiến vào, ngươi làm như ngủ không an ổn...”
Úy Oản lắc đầu: “Mới vừa rồi hơi thở có chút không ổn, nghĩ là do hôm nay uống rượu mạnh. Ngươi lại không biết, hảo ý của Truy Dương vương khó chối từ, ta không uống rượu tốt, lại vừa vặn bị chút lương khí (khí lạnh) đã nhiều ngày, cho nên có chút không khỏe!”
Phương Huyễn sờ sờ đệm chăn: “Sao lại bị cảm lạnh, không phải là cần nhiều chăm đệm hơn chứ?”
Úy Oản thản nhiên cười: “Bệ hạ, Truy Dương vương có bẩm báo bao giờ sẽ về Thục?”
Hoàng đế thở dài: “Hắn lần này vào kinh thật ra trong dự kiến của ta, lão sư, Ôn Hàm Chi trên đường về kinh gặp nạn, đến nay ở nơi nào không rõ, ta trong lòng nghi ngờ chính là Phương Thứ gây ra, hắn lại nhân thời khắc mấu chốt này tiến kinh...”
Thái phó nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi nói: “Việc Ôn tướng bị bắt sợ đã truyền ra, liền nếu không phải Phương Thứ gây nên, sợ hắn cũng không thoát được liên quan! Bệ hạ, thần vẫn là câu nói kia, Phương Thứ tâm lớn, tuyệt không nguyện cư ngụ đất Thục dài lâu, không thể bị hắn mê hoặc a!”
Phương Huyễn nâng tay xoa thái dương: “Nếu lần này hắn không đến kinh, ta đã cùng Tô Hách Ba Lỗ thương nghị thỏa đáng, khởi binh thảo phạt. Chỉ là hắn lại trở về kinh, dù sao cũng là thân thúc thúc của ta a!”
Tươi cười trên mặt Uý Oàn dần thu hồi: “Bệ hạ vẫn muốn dung túng hắn?”
Hoàng đế đứng lên, khoanh tay bước đi thong thả vài bước, lại quay đầu vẻ mặt ngưng trọng: “Thái phó, việc này trẫm đều có chủ trương, Truy Dương vương chính là nhi tử của thánh tổ, hoàng thúc của trẫm, huyết mạch tương liên, huống chi lần này hắn vào kinh, cũng cho thấy động thái tốt, trẫm không thể tổn hại thân tình a!”
Thái phó ngồi ở đầu giường, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng), làm như nghe thấy lời nói được hoàng đế, lại giống như hoàn toàn chưa từng nghe thấy, băng phách hàn quang (ánh trăng lạnh lẽo), chiếu lên khuôn mặt trắng bệch như tuyết, không thấy nửa điểm biểu tình.
Phương Huyễn không nghe thấy lão sư đáp lời, nhịn không được bước thong thả đến đầu giường, thử hô: “Thái phó...”
Úy Oản quay sang, nhìn hoàng đế, ngữ ý lạnh lùng: “Bệ hạ muốn buông tha Truy Dương vương sao?”
Hoàng đế cười cười: “Hoàng thúc đã có ý khuất phục trẫm, trẫm cũng không phải người gây sự. Thái phó, trẫm biết ngươi một lòng tương trợ trẫm, chỉ là việc trong hoàng gia hỗn loạn, Thái phó vẫn là không cần quá phiền lòng thì tốt hơn!”
Bạch y nhân đầu giường giật mình một chút, chậm rãi cười, nụ cười mỏi mệt tịch mịch nói không nên lời, gằn từng chữ: “Bệ hạ nói đúng, vi thần suy nghĩ nhiều rồi!”
Phương Huyễn nhíu nhíu đầu mày: “Lão sư...” Lời nói ra khỏi miệng, lại nghe thanh âm Lưu Trụ lanh lảnh bên ngoài điện: “Hoàng thượng, Hoàng thái y nhận lệnh tấn kiến!”
Hoàng đế cao giọng: “Vào đi!”
Lưu Trụ xách đèn ***g, phía sau một lão thái y râu tóc bạc phơ đi theo. Uý Oản nhìn nhìn, chân mày nhíu thành một đường, thản nhiên nói: “Bệ hạ triệu thái y, chính là thân không khỏe?”
Phương Huyễn giống như lấy lòng cười cười: “Khi trẫm vừa mới đến, Thái phó ngủ không tốt, cho nên gọi thái y lại đây xem một chút!”
Úy Oản nhắm mắt, tựa đầu vào trụ đầu giường: “Không cần, chỉ là sự cố do uống rượu, không cần thái y khám chữa bệnh! Huống hồ vi thần đối với y thuật chính mình rất có tự tin, không cần bệ hạ lo lắng.”
Hoàng đế có chút mất mặt: “Đã đến đây rồi, liền xem một cái đi!”
Hoàng thái y tiến lên phía trước, xoay người hành lễ: “Thái phó, xin cho vi thần bắt mạch!”
Úy Oản nhìn nhìn lão thái y đứng trước giường, thở dài, vươn cổ tay. Hoàng thái y cẩn thận bắt một lúc lâu, trên mặt tương đối vui vẻ, ôm quyền với Hoàng đế khom người hồi bẩm: “Bệ hạ, thân thể Thái phó cũng không đáng ngại!”
Phương Huyễn hồ nghi nhìn nhìn Uý Oản: “Vậy sao lại ngủ không an ổn?”
Úy Oản không để cho thái y nói nữa, giành trước tiếp lời nói: “Chỉ là uống rượu quá mạnh thôi, đa tạ bệ hạ lo lắng!”
Ánh mắt Hoàng đế bỗng tối lại, phất tay nói: “Nếu như thế, lui xuống đi!”
Lưu Trụ đem đèn ***g đặt lên cửa sổ, dẫn Hoàng thái y ra cửa điện. Ánh sáng âm u của đèn ***g trùng trùng điệp điệp, Phương Huyễn đứng im, nhíu mày nhẹ giọng hỏi: “Lão sư, ngươi sinh khí?”
Ngữ khí Thái phó bình thản: “Bệ hạ sao lại nói vậy, bệ hạ quan tâm thân thể thần như thế, thần vô cùng cảm kích! Chỉ là hôm nay quả thật có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ sớm, bệ hạ quốc sự bận rộn, cũng nên sớm nghỉ ngơi mới tốt!”
Hoàng đế biến sắc: “Thái phó, ngươi đây là đuổi trẫm đi sao?”
Úy Oản nâng mắt nhìn về phía hắn, trong mắt chợt lóe bi ai, nhẹ nhàng thở dài: “Bệ hạ, thần vốn không nên lại khuyên can, chỉ là... Ai!” Hắn vén chăn xuống giường, chậm rãi quỳ gối xuống ván giậm: “Truy Dương vương lòng muông dạ thú, bệ hạ trăm triệu không thể dưỡng hổ gây họa! Lần này vào kinh cầu hòa, nếu thần sở liệu không sai, chính là binh lực đất Thục không đủ, kéo dài thời gian, che mờ thánh tâm mà thôi, nói không chừng còn có thể ám độ trần thương (binh pháp Tôn Tử – Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới), liên lạc thế lực cũ trong kinh, thu thập người hữu dụng...”
“Đủ rồi!” Phương Huyễn hét lớn một tiếng, đánh gảy lời nói chưa hết của Thái phó: “Hoàng thúc có trung thực hay không, nhưng hắn chính là thân nhân hoàng tộc, ngươi thêu dệt tội danh hắn như vậy, hoàn toàn không để ý thể thống mặt mũi hoàng gia, đây là đạo lý gì? Uý Oản, trẫm lệnh ngươi chuyển khỏi Vĩnh Yên, vốn niệm tình ngươi là ân sư của trẫm, phụng dưỡng ngươi đến lão, an dưỡng tuổi già, tâm của trẫm là tâm của hoàng gia, ngươi không nghĩ đến ân nghĩa, lại bôi đen mặt hoàng thất, rắp tâm làm gì? Thế lực hoàng thúc lớn đích xác không sai, còn ngươi đâu, thế lực của ngươi chẳng lẽ so với hắn nhỏ? Từ triều thần, cho tới lê dân, ai không biết Thái phó Thái tử là đương kim hiền nhân, hôm nay tâm hạ nhân đều bị ngươi thu đi, ngươi nói, ngươi cùng hoàng thúc, trẫm đến tột cùng nên gϊếŧ ai?”