Chương 11
Cái đĩa giữa khay cũng không nhiều lắm, Trác Nhạc làm như đói rất dữ dội, chỉ chốc lát liền đem điểm tâm ăn sạch sẽ, Úy Oản cười cười: “Ngươi nói với người ngự thiện phòng, ngày mai đặc biệt đưa thiện (bữa cơm) cho ta, được không?”
Nét cười trên mặt Trác Nhạc bừng lên như hoa đón mùa xuân: “Nô... Ta biết rồi, quay về sẽ nói với Lí công công, kỳ thật...” Hắn đột nhiên dừng lại, nhìn trộm Úy Oản, rụt rè mà cúi đầu, làm như không dám nói thêm nữa.
Thái phó hơi hơi thiêu mi (nhíu mày): “Kỳ thật cái gì?”
Trác Nhạc ngập ngừng nói: “Cũng không có gì... Chẳng qua... Chẳng qua mọi người trong cung nói Thái phó thất thế, bị... Hoàng thượng đoạt quyền, ừm... Ai cũng không nguyện ý tới chỗ này!” Giọng nói càng ngày càng thấp, đến cuối cùng như tiếng ruồi muỗi kêu, nhỏ đến không thể nghe thấy.
Úy Oản thản nhiên cười: “Cho nên, bọn họ sai ngươi đến đây đưa thiện, có đúng không?” Trác Nhạc gật đầu, giương mắt trông trộm thái phó, thấy người nọ mỉm cười, nhịn không được mở miệng: “Thái phó, ngài là người tốt, ta thích ngài, sau này ta mỗi ngày sẽ đến đưa thiện, được không?”
Úy Oản rũ hàng mi: “Mỗi ngày đưa thiện sao?” Nét mặt giãn ra khôi phục vẻ tươi cười nói: “Được, ngươi mỗi ngày đến! Ta hỏi ngươi, trừ bỏ đưa thiện, ngự thiện phòng còn an bài cho ngươi công việc nào khác không?”
Trác Nhạc cười hì hì đáp: “Ta chỉ phụ trách đưa thiện, Lí công công thấy ta đi đứng cần mẫn, nên để ta đặc biệt phụ trách chân chạy vặt!”
Thái phó tiếp tục hỏi: “Trừ bỏ chỗ ta đây, còn đưa thiện cho vị chủ tử nào khác không?”
Trác Nhạc nghiêng đầu suy nhĩ: “Còn có Thục phi nương nương, Liễu tài nhân, cái gì Tần nương nương...”
Úy Oản cắt ngang lời hắn: “Ta đã biết!” Trong lòng cân nhắc, đó đều là người đã thất sủng từ lâu, lại thêm Tần phi không có hậu thuẫn nhà cha mẹ đẻ. Ngự thiện phòng thiếu người cái gì, hóa ra là một đám thái giám đùn đẩy nhau, không muốn đưa thiện cho người đã thất thế mà thôi.
Thái phó thoáng trầm ngâm, trong lòng đã hạ một quyết định, ánh mắt liếc về phía hài tử(đứa bé) nhỏ tuổi có gương mặt ngây ngô, chậm rãi hỏi: “Tiểu Nhạc, ngươi có từng đọc qua sách chưa? Biết đọc biết viết không?”
Trác Nhạc có phần giật mình sợ ngây người, sau một lúc lâu mới phản ứng lại câu “Tiểu Nhạc” kia của Thái phó là gọi chính mình, ngượng ngùng cười cười: “Chưa từng đọc qua, chẳng qua, khi ở nhà ta thường trốn ở bên dưới cửa sổ học đường nghe thầy giảng bài! Chỉ nhận biết vài chữ đơn giản.”
Thái phó mỉm cười nói: “Nhận biết tất nhiên là rất tốt, không biết chữ cũng không quan trọng, ngươi còn muốn đọc sách không?”
Trác Nhạc gật đầu, hai má non nớt nhiễm một vẻ phiền muộn nhàn nhạt, rủ mắt: “Muốn, nhưng mà ̣...”
Úy Oản tiếp lời: “Ta dạy cho ngươi đọc sách viết chữ, được không?”
Trác Nhạc bỗng chốc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vui tươi hớn hở, ánh mắt lộ ra vẻ khát cầu theo đuổi: “Thái phó, ngài thật sự đồng ý dạy ta?”
Úy Oản chậm rãi gật đầu: “Ta không chỉ dạy ngươi đọc sách viết chữ, còn dạy ngươi tập võ luyện công. Tuy rằng khởi điểm của ngươi hơi chậm một chút, nhưng không sao cả, cốt cách ngươi không kém, chỉ cần bằng lòng cố gắng, nhất định có thể thành tài!”
Trác Nhạc đứng lên, “Đông” một tiếng quỳ gối xuống tấm ván giậm, khấu đầu lạy tạ: “Đa tạ thái phó, con nhất định nỗ lực, tập viết luyện công thật tốt!”
Úy Oản đưa tay kéo hắn, thở dài nói: “Vả lại không cần cảm tạ ta, ta dạy cho ngươi vốn là vì một người khác...” Ngữ thanh đột ngột dừng lại, làm như có phần hoang mang bối rối, vẻ mặt lại hơi ngây ngốc.
Trác Nhạc tò mò nhìn Úy Oản: “Thái phó, người nọ ở trong cung sao? Là ai vậy?”
Úy Oản bỗng nhiên phục hồi tinh thần, cười cười: “Ngươi hiện giờ vẫn chưa thể gặp được hắn, qua tám chín tuần trăng nữa, có lẽ là có khả năng gặp hắn. Tiểu Nhạc, ngươi vừa rồi đã hướng ta khấu đầu, là đồ đệ của ta, ngày sau gọi ta sư phụ, không cần xưng thái phó nữa!”
Trác Nhạc ngoan ngoãn cúi đầu: “Thái... Sư phụ, người nọ tám chín tuần trăng nữa mới tiến cung sao? Hắn là một quý nhân sao? Sư phụ muốn ta hầu hạ hắn?”
Úy Oản khe khẽ cười, chẳng nói đúng sai: “Ngươi chỉ ở nơi này của ta lề mề, không sợ ngự thiện phòng Lí công công tìm ngươi?”
Trác Nhạc nhảy dựng lên: “Đúng vậy đúng vậy, con còn phải đi thu hồi dụng cụ dùng bữa của các vị chủ tử, Thái... Sư phụ, ta phải đi rồi!”
Thái phó nở nụ cười: “Sư phụ thì sư phụ, không cần thêm chữ Thái kia nữa! Đi thôi, đợi làm mọi việc xong rồi nhớ rõ quay lại đây!”
Trác Nhạc lớn tiếng ưng thuận, bưng khay đi ra ngoài, tiếng cười nhẹ nhàng của hài tử quanh quẩn trong không gian trống trải của Thọ Nhân điện, quấn quít không dứt, tạo thêm vài phần sinh khí.
Thùy đạo nhân sinh vô tái thiểu? Môn tiền lưu thủy thượng năng tây!
(Ai bảo đời người không trẻ lại,
Nước sông trước cửa chảy ngược dòng
Hoán khê sa kỳ 3 – Tô Thức)
Trong nháy mắt, Úy Oản cảm thấy tâm tình thoải mái hơn vài phần, bước đi thong thả đến cửa sổ. Đập vào mắt, đóa mai mơn mởn đầu cành, như mây như khói, phiêu dật tiêu diêu, thanh khí (không khí trong sạch) tràn ngập đất trời.
Tiếng bước chân vội vã đánh tan tâm tình thưởng mai trong lòng Thái phó, Úy Oản khẽ nhíu mày, xoay người, thấy Phan Hải đang bước nhanh vào trong điện, phất trần khẽ vẫy, khom người hành lễ: “Thái phó, Hoàng Thượng lênh nô tài mời Thái phó đến tiệc tiễn biệt tại Thái Cực điện!”
“Tiệc tiễn biệt?” Úy Oản hơi giật mình: “Giờ lành đến nhanh vậy sao?”
Phan Hải vội nói: “Trưởng công chúa đã ở Thái Cực điện hướng Thái hoàng thái hậu, Hoàng Thượng chào từ biệt. Hoàng thượng hạ chỉ, toàn thể văn võ đại thần đều phải tề tựu đông đủ, từ Thái Cực điện xuất phát, tiễn đưa trưởng công chứa đến ngoài thành! Thái phó, ngài mau thay quần áo, theo nô tài đi thôi!”
Úy Oản khẽ gật đầu, tùy tiện lấy bộ triều phục tại đầu giường phủ thêm bạch sam (áo trắng)phía ngoài, Phan Hải trông thấy, môi giật giật, làm như muốn nói cái gì lại không nói ra.
Úy Oản sửa sang lại y quan (áo mũ), nhẹ giọng nói: “Đi thôi!” Y mệ sinh phong, vân tụ phiên diêu (Tay áo phất tạo gió, đám mây trên tay áo phiêu diêu lay động), đã đi ra khỏi Thọ Nhân điện, Phan Hải vội vàng đuổi theo.
Trong Thái Cực điện toàn thể văn võ đại thần đã tể tựu, một đám liễm mi túc mục (nhăn mày, mặt cung kính), xếp thành hai hàng. Úy Oản ung dung vào điện, liền thấy hoàng thái hậu ngồi ngay ngắn phía sau mành treo, hoàng thượng diện vô biểu tình ngồi trên cao, phía dưới bên trái thêm một cái ghế, là Hà phi đội mũ phượng ngồi, nét mặt rạng rỡ như mặt trời sớm mai hướng về trưởng công chúa, chính là công chúa Phương Nhu của thánh triều.
Phương Nhu thay một bộ trang sức trang nhã y phục màu trắng thanh tú như thường, không trang điểm quá mức, đầu đội mũ phượng cài trâm ngọc, mặc giá y vân la tú phượng (dệt hình mây, thêu chim phượng) đỏ thẫm, nước da như ngọc, khuôn mặt diễm lệ, mày khẽ nhăn lại, môi đỏ như hoa anh đào, hai má có thể so với măng non mùa xuân, cười lên thắng cả hoa mai giữa tuyết. Trông thấy Úy Oản đi vào trong điện, ánh mắt phút chốc lạnh đi vài phần.
Úy Oản cúi đầu, kính cẩn lễ độ quỳ trên mặt đất hành lễ: “Thần Thái phó Úy Oản khấu kiến bệ hạ, thái hoàng thái hậu, trưởng công chúa điện hạ!”
Ánh mắt Phương Huyễn khẽ dao động, như có như không nhìn về phía thân tỷ tỷ bên cạnh, thanh âm bình thản: “Thái phó xin đứng lên. Hôm nay hoàng tỷ xa giá (xuất giá ở xa), là việc vui cả nước, chư vị ái khanh cùng trẫm đưa tiễn trưởng công chúa xuất giá!”
Chúng thần đều dồn dập quỳ phục: “Thần xin chúc mừng đại hỉ của trưởng công chúa!”
Phan Hải đã sớm chạy đến trước ngự giai (bậc thểm dưới chân vua), tiếng chuông phía ngoài cung “Đương đương” vang lên, lão thái giám lanh lảnh cất tiếng: “Giờ lành đã đến, trưởng công chúa phượng giá khởi loan (xe chở công chúa khởi hành)!”
Chúng thần đứng lên đi tới một bên xếp thành hàng, hoàng đế cầm lấy tay tỷ tỷ, từng bước một đi xuống ngự giai, sau mành hình như có tiếng khóc nức nở rất nhỏ truyền đến, Cốc Lương Văn Phương trơ mắt nhìn nữ nhân chậm rãi đi ra đại điện, cuối cùng nhịn không được, lệ tràn má, thương cảm khó nhịn, cung nữ bên cạnh thấp giọng khuyên bảo, tất cả đều sầu não bi thương.
Bên trong hoàng thành ngự lâm quân từ lâu đã ra lệnh giới nghiêm, trên đường dân chúng quy củ mà đứng dưới hiên cửa, tha thiết mong chờ nhìn phía cửa cung, chờ mong nhìn trộm được một chút lệ dung (vẻ đẹp mỹ lệ) của trưởng công chúa. Tục truyền vị trưởng công chúa này mặc dù đã lớn tuổi, nhưng dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, còn hơn thiếu nữ khuê các, là đại mỹ nhân cao quý thánh triều.
Cửa cung to lớn ầm ầm mở rộng, dẫn đầu là hơn bảy mươi tuấn mã ngẩn cao đầu, ngay sau đó các kỵ sĩ anh dung túc mục (mặt mày anh tuấn nghiêm trang), hồng y (y phục màu hồng) bước ra. Sau tốp đầu là hai đội cung nữ y phục rực rỡ, cầm hồng trù cầu (quả bóng bằng lụa màu hồng) trong tay, quần áo gọn gàng sạch sẽ. Liền tiếp theo là hai đội hồng y thái giám, phất trần đặt tại khuỷu tay trái, bước đi thong thả, vẻ mặt trang nghiêm.
Càng xe chuyển động vang lên âm thanh “Trát trát”, hoàng đế ngồi trên ngự liễn (xe vua ngồi), những hạt châu trên mũ rồng rủ xuống, khuôn mặt tuấn dật, nhìn dân chúng bên đường, dần dần lộ ra một chút tươi cười nhợt nhạt.
Phượng liễn (xe của công chúa) của trưởng công chúa cuối cùng xuất hiện trong tầm mắt của trăm họ dân chúng, cờ bay trướng phủ, mành gấm nối nhau, thân khoác lụa màu hồng như ráng chiều, đầu đội mũ châu, khăn đỏ che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt phượng, nhìn người người di chuyển trên đường phố, khóe mắt hơi cong, nhàn nhạt như đóa mai bị bỏ quên trong tuyết, không hiển lộ dấu vết gì.
Sau phượng liễn là hai đoàn cung nữ y phục rực rỡ, xách đèn ***g đỏ, khoan thai mà đi, nhìn không chớp mắt, đoan trang văn nhã.
Hai đoàn cung nữ rồi sau đó là đội ngũ văn võ đại thần đưa tiễn, cũng hai đoàn hai bên trái phải, Úy Oản cùng Cốc Lương Văn Hoa đứng ở vị trí đầu tiên hai bên, theo nhịp chân cung nữ phiêu dật chậm rãi phía trước.
Cốc Lương Văn Hoa chịu không được im lặng, nhỏ giọng thăm hỏi: “Thái phó đã nhiều ngày không thượng triều, dạo này khỏe không?” Trong giọng nói lộ ra vẻ thân thiện, mặt mày cũng rất hăng hái.
Úy Oản thản nhiêncười: “Đa tạ thái sư quan tâm, tại hạ hết thảy bình an. Vui vẻ ở Vĩnh Yên, gần đây thưởng mai đón xuân, vô cùng thanh nhàn!”
Cốc Lương Văn Hoa càng đắc ý, gật đầu: “Vậy thì tốt vậy thì tốt! Bệ hạ tuyên bố thái phó thân thể không tốt, vì vậy đặc biệt ban thưởng miễn thượng triều dưỡng bệnh. Thái phó là thần tử trụ cột trong triều, cần phải hảo hảo chú ý giữ gìn thân thể!”
Úy Oản hạ giọng: “Long ân của bệ hạ, mạc tử cảm vong (nào dám tử vong)!” Nghiêng mặt, mắt nhìn tươi cười vui sướиɠ trên mặt chúng dân, cảm thấy có chút thoải mái.
Cốc Lương Văn Hoa thấy Úy Oản quay đầu, không tiện quấy rầy thêm, ngượng ngùng ngậm miệng, nhìn về phía trước, vẻ mặt chuyển lại thành thái độ đoan trang nghiêm chỉnh.
Tích biệt thương li phương thốn loạn (), tự thử hậu, đế thành thiên dạng viễn, thiên dịch kiến, kiến quân nan.
() Nuối tiếc chia xa lòng nghĩ quẩn (Điệp luyến hoa – Vãn chỉ Xương Lạc quán ký). Cả câu ý là: Chia tay bịn rịn dạ rối bời, từ dạo ấy, nơi đế thành như biến đổi, trời dễ thấy, chàng thì khó gặp.
Phương Nhu ngồi thẳng trên phượng liễn, trong lòng trăm chuyển, vạn mối tơ vò, người nọ tại đây bên trong đội ngũ, chính mình nhưng lại không thể xoay người lại nhìn hắn, hôm nay trên điện ra vẻ hờ hững, người nọ có từng trông thấy? Có từng đau buồn? Này vừa đi, núi cao nước xa, cũng không biết còn có thể tái kiến hay không? Người nọ sẽ có một chút nhớ nhung lo lắng? Cổng thành ngay trong tầm mắt, nghĩ muốn nhảy xuống phượng liễn, hỏi hắn một câu, vì cái gì không muốn đáp lại chân tình của mình? Năm tháng như nước, thì giờ như mộng, bao nhiêu sự tình, muốn nói lại thôi? Úy Oản a Úy Oản, lòng của ngươi đến tột cùng ở nơi nào?
Ngoài thành cờ xí tung bay, phần phật đón gió, quân đội uy vũ, tuấn mã dũng mãnh, nam nhân hăng hái, Tô Hách Ba Lỗ hồng y rực rỡ, đích thân đến lấy vợ – giai nhân mười mấy năm qua tha thiết ước mơ.
Nữ tử hà y (y phục màu ráng chiều) mũ phượng dáng người ngay ngắn chỉnh tề, dáng hình tao nhã, tay ngọc hơi lộ ra, mảnh mai vô lực thuận theo cung nữ nâng đỡ chậm rãi xuống khỏi phượng liễn. Tô Hách Ba Lỗ xoay người xuống ngựa, roi ngựa trong tay giao cho người hầu bên cạnh, bước đi như bay, tiến lên đón tiếp.
Phương Huyễn từ trong tay cung nữ tiếp nhận bàn tay ngọc ngà thon dài của tỷ tỷ, dẫn tỷ tỷ chậm rãi đi đến chỗ Tô Hách Ba Lỗ. Hàng mi dài của Phương Nhu khẽ hạ, dư quang khóe mắt liếc về phía đội ngũ đại thần bên cạnh, Úy Oản đứng ở vị trí đầu tiên hơi hơi cúi đầu, thần tình thản nhiên, ánh mặt trời chiếu trên gương mặt trắng nõn gần như trong suốt, Phương Nhu cảm thấy tâm trạng đau thương, vội vàng chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía phu quân sau này của chính mình.
Đôi mắt trưởng công chúa thánh triều trong trẻo, trong lúc nhìn quanh sắc màu rực rỡ nơi nơi, gió nhẹ khẽ thổi tấm khăn đỏ che mặt, dung nhan xinh đẹp yêu kiều như ẩn như hiện. Di Bang vương tâm mê thần túy (tâm thần say mê), mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay ngọc ngà kia đưa đến trước mặt mình, không suy nghĩ, vội vàng cuống quít nắm lấy, vẫn vô cùng nhẹ nhàng, không dám dùng một chút sức lực nào.
Các chiến sĩ Di tộc hồng y hồng giáp (quần áo cùng áo giáp màu hồng =.=) reo hò hoan hô, Phương Huyễn mỉm cười: “Tô Hách Hãn vương, Nhu Dương chính là trưởng công chúa thánh triều ta, thân tỷ của trẫm, mà nay gả cho ngươi, mong hai người các ngươi tương kính như tân(tôn trọng nhau), sống cùng nhau đến bạc đầu!”
Tô Hách Ba Lỗ cười to: “Đa tạ cát ngôn của Hán chủ, trưởng công chúa gả cho bổn vương, chính là hoàng hậu của bổn vương, bổn vương nguyện cùng nàng cầm sắc hòa minh (), bách niên giai lão! Từ nay về sau, Hán Di một nhà, sẽ không tái chiến!”
() Trong câu “Loan Phụng Hòa Minh, Sắc Cầm Hảo Hợp” có nghĩa là chúc cho đôi vợ chồng như đôi chim phụng hoàng chim trống, chim mái sống hòa hợp với nhau, như đàn cầm đàn sắc cùng âm điệu rập ràng với nhau.
Phương Huyễn giơ tay phải lên: “Ngươi ta vỗ tay hoan nghênh liên minh!” Tô Hách Ba Lỗ càng không do dự, nâng tay vỗ, “Ba” một tiếng, giữa sân tiếng hoan hô vang lên như sấm dậy!
Trong quân đội Di tộc đi ra tám nữ tử thanh tú xinh đẹp, thân mặc phục sức người Hán, đầu cài trâm hoa hồng, nhanh chóng tiếp theo là tám con ngựa cao to kéo một mảnh gấm vóc thêu hình phượng, vén lên tấm mành tơ tằm như mây của xe, Tô Hách Ba Lỗ nắm bàn tay mềm mại của trưởng công chúa, tự thân đỡ nàng lên xe, phi thân lên càng xe, ngẩng đầu cười to: “Các huynh đệ, hôm nay cùng bổn vương, nghênh đón Hãn phi của chúng ta trở về đi!” Các chiến sĩ tung hô ầm vang, Tô Hách Ba Lỗ vung trường tiên, dưới sự vây quanh của kỵ binh, phượng liễn hướng về phía bắc mà đi.
Phương Huyễn khoanh tay nhìn theo, đứng hồi lâu không nói, im lặng thâm trầm, đợi đến khi đội ngũ đón dâu dần dần không còn trông thấy được nữa, mới khe khẽ thở dài một tiếng, Phan Hải nhỏ giọng xin chỉ thị: “Bệ hạ, có thể hồi cung chưa ạ?”
Phương Huyễn giống như tùy ý mà liếc nhìn, đã thấy thái phó nguyên bản đứng yên bất động đột nhiên biến sắc, thân hình phát động, thẳng tắp hướng về phía mình mà bay đến: “Bệ hạ, mau tránh ra!”