[ Thái độ bình thường 1: Sự kiện gϊếŧ người tại sơn trang song sinh ] Chương 1: Động phòng hoa chúc (thượng)

Chương 1: Động phòng hoa chúc (thượng)

Dư Trạch biết chính mình đang nằm mơ.

Hắn mơ thấy bản thân đang đứng ở đầu một cái hành lang thật dài, cuối hành lang không thể nhìn thấy. Nơi này không biết là nơi nào, tràn ngập sương mù mỏng manh màu trắng, hắn hoàn toàn không thể thấy rõ những chỗ cao, chỉ có thể thấy một khoảng nhỏ xung quanh mình.

Hai bên hành lang bày đầy ngăn tủ, giống nhau như đúc, đều là tủ gỗ màu đen, nếu để rời ra, chỉ sợ sẽ bị coi như là quan tài; mấy ngăn này cũng không đánh số.

Hắn hơi hơi mờ mịt, không biết bản thân phải làm cái gì. Đại não hắn trống rỗng, rất lâu sau đó cũng không nhúc nhích, chỉ ngó nhìn xung quanh.

Thật lâu sau, hắn bất giác mà đi về phía trước, tiếng bước chân xoạch xoạch tạo cho hắn cảm giác rằng đây chỉ là ác mộng. Nhưng một lát sau, hắn dừng lại trước một cái ngăn tủ.

Kề sát vào xem, hắn mới phát hiện cửa tủ có một ít hoa văn cổ quái. Hắn nhìn nhìn cái bên cạnh, phát hiện trên cái cửa tủ kia cũng có một ít, không giống nhau, nhưng lại đều là hoa văn tinh xảo mà phức tạp.

Nhất thời Dư Trạch thấy tò mò, nhưng bản thân hắn hình như không kiểm soát được thân thế. Hắn tinh ya nhận ra biết đây là giấc mơ, nhưng không khác gì trải nghiệm của người bình thường cả.

Hắn mở cửa tủ ra, không thấy rõ bên trong có cái gì, liền lâm vào giấc ngủ sâu hơn.

Không biết qua bao lâu, hắn nặng nề tỉnh lại, thần trí không rõ ràng, không thể nhìn rõ ràng cảnh tượng chung quanh. Nhưng qua một lát, hắn chậm rãi từ từ thanh tỉnh từ giữa giấc trầm, lập tức nhìn rõ ràng rất nhiều đồ vật.

Hắn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ đến bản thân ở trong mơ, nháy mắt liền không ảm thấy kì lạ.

Hắn chính giữa một gian phòng tràn ngập đồ trang trí màu đỏ rực, căn phòng này trang trí phức tạp tinh xảo, rất có cổ vị, không giống như niên đại của hắn. Trước chỗ hắn đang đứng mấy mét, hắn mơ hồ thấy một người đang ngồi ở đó, mũ phượng khăn quàng vai, còn khăn voan đỏ, nghiễm nhiên là bộ dáng nữ tử xuất giá.

Bất quá kia không phải là nữ tử, tuy rằng thân hình mảnh khảnh thon dài, nhưng rõ ràng là nam nhân —— kỳ thật Dư Trạch cũng không phân rõ như vậy, nhưng hắn lại có được được những thông tin không thể hiểu được từ đâu ra, đây là cái nam nhân, hoặc nói, là ca nhi.

Hắn cảnh mơ này có một thế giới quan riêng, ở thế giới này, không có nữ nhân tồn tại, mọi người bị chia ra làm nam nhân và ca nhi. Về cấu tạo sinh lý, ca nhi giống như người song tính trên địa cầu, có thể sinh hài tử, đảm đương vị trí của nữ nhân.

Lúc này, Dư Trạch đang cùng ca nhi trước mắt này động phòng hoa chúc.

Bên người có âm thanh không rõ ràng, theo chỉ thị của nó, Dư Trạch chọn khăn voan đỏ của ca nhi không biết tên. Chung quanh đột nhiên an tĩnh, giống như mọi người đều tránh ra, Dư Trạch thấy rõ ràng bộ dáng đối phương.

Cũng không biết làm thế nào có thể nhìn rõ ràng như vậy, giống như không phải trong giấc mộng vậy.

Hắn thấy rõ ràng rành mạch bộ dạng người này.

Y có một gương mặt dịu ngoan, bởi vì thành hôn nên đeo thêm một ít trang sức, nhưng khuôn mặt y giống như những quý phụ kia, tuấn mỹ động lòng người. Y mới thành niên không lâu, trên má còn có chút thịt, tăng thêm một ít ngây ngô. Trong ánh mắt y tràn đầy cảm giác tin phục, không muốn xa rời cùng vẻ nhu mì, giống như đại đa số ca nhi trên thế giới này.

Y giống như là người mẹ, là bộ dáng ca nhi cuối cùng sẽ biến thành.

Y tên Ôn Nhượng. Trong tên có thể cảm nhận được sự ôn nhu trong người, còn có hiền huệ.

Dư Trạch không thể hiểu được mà biết ngay, Ôn Nhượng sẽ là chủ mẫu Dư gia, sẽ quản lý cái đại gia đình Dư thị gọn gàng ngăn nắp, còn sẽ sinh hạ đích tôn ưu tú cho hắn, bởi vì người không ưu tú đều sẽ bị đào thải.

Hắn kinh khủng mà run run nghĩ, đầu năm nay, nữ nhân còn cường hãn hơn nam nhân, làm thế nào lại có loại này quan niệm hủ tục này như lão già nhà hắn.

Hắn không nghĩ nhiều, ý niệm mơ hồ gì đó đến như là gió xuân, rất nhanh đã biến mất. Hắn biết bản thân phải làm cái gì, hắn muốn lên giường cùng Ôn Nhượng.

Thế giới này có một thứ gọi là quyển tiên dạ, ở thời điểm ca nhi mới sinh sẽ định ra hôn ước với người khác, thẳng đến khi thành niên xuất giá, khi động phòng phải có quyển tiên dạ của ca nhi, nếu không ca nhi sẽ bị đuổi về, đến lúc đó gia tộc ca nhi liền sẽ mang ô danh cùng nhục nhã.

Trước khi ca nhi thành niên, gia tộc nhà trai sẽ phái ra một ít người lớn tuổi chỉ đạo tình sự cho ca nhi trưởng thành, bao gồm mọi thứ không giới hạn trong phương diện tính sự, mục đích là để sau khi thành hôn lúc có thể mau chóng sinh hạ con nối dõi ưu tú cho bọn họ, đương nhiên cũng là vì lấy lòng phu chủ.

Ca nhi gọi trượng phu là phu chủ, không chỉ là trượng phu, càng là chủ nhân.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể đã tự động đi lên, ngồi bên cạnh Ôn Nhượng, sờ tay y. Đây rõ ràng là một giấc mộng, nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn cảm giác thật sự sờ được tay Ôn Nhượng, cảm nhận được loại xúc cảm trơn trượt tinh tế này.

Ôn Nhượng nhu thuận rũ mắt, không có hành vi phản kháng nào, trong đêm tân hôn, không cho phép bất kì ý nghĩ chủ động nào cả, bởi vì ca nhi cần phải đưa quyền sở hữu cho phu chủ y, phán đoán xem phu chủ thích ca nhi như thế nào, để tiến hành điều chỉnh thú khuê mật lúc sau.

Dư Trạch không có động tác tiếp theo, Ôn Nhượng đành phải để cho Dư Trạch tiếp tục sờ tay.

Cho nên đây kỳ thật là mộng xuân? Dư Trạch hậu tri hậu giác mà ý thức được.

Hắn bừng bừng hứng thú chuẩn bị thăm dò thân thể huyền bí một chút, nhưng ngay sau đó lại nghĩ lại, trong mộng hắn sẽ xuất hiện loại thế giới quan phong kiến lạc hậu này là do hắn bị quan niệm lão nhân nhà hắn tẩy não sao?

Tưởng tượng như thế, Dư Trạch lại chịu đả kích.

Cũng không biết vì cái gì, hắn rõ ràng có thể tự hỏi một cách thanh tỉnh như vậy, lại không thể tỉnh lại từ trong mộng, hơn nữa tư duy hắn dao động kịch liệt như thế, tình cảnh này vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn thấy dù sao đây cũng là mộng xuân, thôi đừng nghĩ mấy chuyện lung tung lộn xộn này.

Ôn Nhượng có một gương mặt dịu dàng ấm áp, làm cho người ta vừa nhìn thấy y đã biết y có tính tình tốt, nghi thất nghi gia. Y ngoan ngoãn mà ngồi ở đó, an tĩnh, trầm mặc, thẳng đến khi Dư Trạch sờ gương mặt y, y mới có chút hoảng loạn mà ngước mắt, nhẹ giọng gọi hắn: “Phu chủ”

Trong nháy mắt kia Dư Trạch bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình co chặt, có một loại cảm giác kỳ quái như vậy, cảm giác chua xót bỗng nhiên nổi lên trong lòng, nhưng theo sau là mọi thứ trước mắt sáng lên, mặt Ôn Nhượng trở nên rõ ràng mười phần, hết thảy cảnh tượng chung quanh đều trở nên rõ ràng, phảng phất như không phải hắn đang nằm mơ, mà là thật sự xuyên qua.

Nhưng hắn lại biết đây rõ ràng là đang nằm mơ. Hắn tinh tường biết mình có thể rời khỏi nơi này. Có một ít thông tin xuất hiện ở đại não hắn, nhưng là bởi vì một lí do nào đó, hắn không thể nào biết đó là từ đâu ra.

Hắn chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, lúc sau càng thêm hứng thú bừng.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Dư Trạch. Hắn mới vừa thành niên, vừa mới thoát ly cánh chim của cha mẹ trưởng bối, đi tới một thành thị xa lạ học đại học. Hắn có một loại bản năng hiếu kỳ cùng lòng hiếu học đối với hết thảy sự vật không quen thuộc, giống như trong giờ phút này, hắn không hề khủng hoảng, chỉ là cảm thấy kinh ngạc và thần kỳ?

Đối với việc Ôn Nhượng xuất hiện, dương như không có bất luận ảnh hưởng gì với hắn. Ôn Nhượng thật cẩn thận nhìn chăm chú Dư Trạch, trong ánh mắt để lộ ra ái mộ cùng không muốn xa rời không thể ức chế. Y là loại ca nhi điển hình của cái thế giới này, tuấn tú, ngoan ngoãn, ngây thơ, trong ngày thành hôn mới chân chính tiếp xúc với bên ngoài, hơn nữa từ khi y theo phu chủ tiến hành lễ thành nhân, đã trở thành thê thϊếp đứng sau phu chủ, hoàn toàn thuận theo ý của phu chủ.

Kỳ thật Dư Trạch cũng vừa mới thành niên.

Dư Trạch trúc trắc mà ôm Ôn Nhượng lại đây, dáng người Ôn Nhượng xấp xỉ hắn. Hắn thử nghiêng đầu hôn cánh môi Ôn Nhượng, cảm nhận được hương ngọt mềm ấm. Hắn để ý, biết được Ôn Nhượng không hề phản kháng, thậm chí còn cẩn thận cầm góc áo hắn, lẳng lặng mà nhìn hắn.

Dư Trạch nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên vẫn là mộng xuân sao. Hắn nghĩ.

Ôn gia là thư hương thế gia, bởi vậy ca nhi bồi dưỡng ra cũng phá lệ nội liễm ôn nhã, đối với tình sự Ôn Nhượng thậm chí có thể xưng là trúc trắc, toàn bộ hành trình đều do Dư Trạch nắm quyền chủ động.

Dư Trạch hơi hơi không thuần thục mà hôn môi Ôn Nhượng, đầu tiên là liếʍ mυ"ŧ cánh môi, sau đó chậm rãi đẩy ra, đầu lưỡi chui vào, khıêυ khí©h đầu lưỡi Ôn Nhượng. Ôn Nhượng giương miệng, tùy hắn làm bậy, nước bọt từ khóe miệng y chảy xuống, làm mất hình tượng của y, nhưng y cũng không nói một lời, dịu ngoan như là món đồ chơi thú nhồi bông.

Bất quá từ từ, Ôn Nhượng cũng phát tiếng nức nở ra từ trong cổ họng, khóe mắt phiếm ướt. Dù sao cũng là đêm tân hôn, lúc trước vì chuẩn bị tốt nên thân thể y vẫn luôn bị trạng thái mẫn cảm cực đoan vây quanh, hiện tại chỉ mới bị Dư Trạch hôn hai cái đã động tình, thân thể nhũn ra, dựa vào trên người Dư Trạch.

“Ô... phu chủ”

Y nhỏ giọng nức nở xin tha cũng không khiến Dư Trạch dừng động tác lại. Dư Trạch tò mò sờ soạng thân thể Ôn Nhượng, giáo dưỡng từ nhỏ làm cho hắn không dám làm ra hành động thân mật như vậy cùng người khác, huống chi là hành động tư mật như thế này, vuốt ve tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.

Trong lòng Dư Trạch ít nhiều vẫn là có chút khẩn trương, xử nam lần đầu tiên mộng xuân, chân thật như thế, trong tay còn ôm một đại mỹ nhân như thế, Dư Trạch càng hưng phấn.

Hắn kích động đắc thủ tới phát run, mạnh mẽ làm bản thân mình bình tĩnh lại xong, lại ngồi nhớ lại một chút kiến thức sinh lý ít ỏi của chính mình, nhỏ giọng mà nói với Ôn Nhượng: “Phải cởϊ qυầи áo trước sao?”

Ôn Nhượng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó nhẹ giọng cười nói: “Để thϊếp cởϊ áσ cho phu chủ.” Y cười đến cực đẹp, đôi mắt cong lên trong nháy mắt lại quay về bộ dáng ôn nhuận cùng nhu hòa.

Nhìn ra được Ôn Nhượng thực vui vẻ, rốt cuộc trong thế giới này, các nam nhân không thể so với ca nhi cấm dục khắc nghiệt, đại đa số đều có thông phòng trước khi thành hôn. Ban đầu Ôn Nhượng cũng hoàn toàn không để ý tới cái này, nhưng nghĩ tới Dư Trạch có thể vì y thủ thân, y cũng cao hứng mười phần.

Ôn Nhượng đứng lên, rồi lại nửa quỳ tại mép giường, tay theo bả vai Dư Trạch đi tới cổ áo, lúc này Dư Trạch mới chú ý tới trên người bản thân cũng mặc hôn phục thập phần phức tạp, cùng mang màu đỏ rực, cực kỳ hoan hỉ. Ôn Nhượng cởi nút thắt của hắn ra, động tác y mềm nhẹ, không làm cho Dư Trạch cảm thấy khó chịu gì cả.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, chỉ còn lại có tiếng hít thở hai người cùng âm thanh ngọn nến lẳng lặng cháy. Dư Trạch đánh giá gương mặt Ôn Nhượng, không thể không thừa nhận mỹ mạo y có cực kỳ bắt mắt, nhưng bởi vì tu dưỡng bản thân cùng tính cách, cả người lại có vẻ ôn hòa có lễ, như khối ngọc thạch ôn nhuận được mài giũa kĩ càng.

Ôn Nhượng cởϊ áσ ngoài của hắn, lại hầu hạ hắn cởi cả áo trong, trên người chỉ còn lại một kiện áσ ɭóŧ mỏng manh. Cả người Dư Trạch không được tự nhiên, cũng không nghĩ để Ôn Nhượng tiếp tục cởϊ qυầи áo giúp hắn, liền nói: “Quần, quần tự ta cởi, ngươi, ngươi cũng tự thoát đi.”

Âm thanh hắn hơi hơi cứng đờ, gập ghềnh, bởi vì không quá hiểu biết tính sự mà có vẻ ngây ngô cùng cảm thấy thẹn.

Ôn Nhượng dừng một chút, rũ mắt khẽ cười, sau đó ôn nhu nói: “Được.”