Chương 30: Kiếm tiên

"Quá mạnh".

"Chuột khổng lồ lớn như vậy, trong thời gian ngắn đã giải quyết xong".

"Nếu tôi thức tỉnh, có sức mạnh như vậy thì tốt rồi".

...

Người xung quanh nhìn về người đàn ông trung niên rời đi đằng xa, trong mắt đầy vẻ kính nể, còn có một tia ngưỡng mộ.

"Không biết sức mạnh của người đàn ông trung niên kia đạt đến cấp bậc nào?" Trong nhóm người, Chu Hạo thầm nói trong lòng.

Người đàn ông trung niên mạnh hơn hắn, nhưng sức mạnh cụ thể rốt cuộc ở trình độ nào, mạnh hơn hắn bao nhiêu, hắn vẫn không biết.

"Con gái của tôi". Ở phía xa, một cặp nam nữ trung niên nhanh chóng chạy tới, người phụ nữ lập tức đón lấy bé gái trong lòng Chu Hạp, khóc lớn tiếng.

"Mẹ". Bé gái quay về vòng tay của cha mẹ mình, cũng khóc lớn.

"Cảm ơn cậu đã cứu con gái của chúng tôi, cảm ơn". Người đàn ông trung niên nhìn Chu Hạo, rất cảm kích nói.

Ông ta vẫn còn nước mắt lưng tròng.

Bên cạnh ao nước to lớn có rất nhiều người chơi đùa, con gái ông ta mười tuổi, tự chơi một mình không có việc gì, không ngờ rằng lần này lại xảy ra chuyện.

"Tiểu Vũ, mau cảm ơn anh đi". Người phụ nữ trung niên nhìn Chu Hạo, cũng lập tức nói với con gái của mình. Nếu không có Chu Hạo, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì?

Bé gái lại trốn trong lòng cha mẹ mình không dám ra, không biết có phải quá sợ hãi hay không.

"Không sao". Chu Hạo mỉm cười, từ chối thù lao mà người đàn ông trung niên muốn đưa, trực tiếp rời khỏi đây.

Hắn không muốn chuốc thêm phiền phức, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn bé gái chết dưới móng vuốt của chuột khổng lồ.

"Trong khoảng thời gian ngắn, đám động vật này lại xuất hiện dữ dội như vậy sao?" Chu Hạo đi về phía khu nhà mình ở, trong mắt lại có vẻ suy tư.

Hắn sẽ không cho rằng chuột khổng lồ đã trốn trong ao nước to lớn trước đó rất sớm, rất có khả năng sự thay đổi xảy ra sau khi điểm sáng kỳ dị thay đổi.

Nghỉ đông mới bắt đầu, liền xuất hiện một số việc thần bí, trời đất lúc đó đã bắt đầu thay đổi, nhưng tốc độ thay đổi rất chậm, hầu như rất khó phát giác.

Chỉ có điều vụ sao băng màu đỏ quy mô lớn rơi xuống lần thứ hai, tốc độ thay đổi này lập tức tăng nhanh lên rất nhiều, chuyện của dị năng giả, động vật biến dị liên tục xảy ra, tràn ngập trên internet.

Nếu không phải trước đó dọn dẹp phần nhiều ao nước, khiến nhiều người giao nộp vật nuôi lên, có khả năng bây giờ trong thành phố Vu đã hoàn toàn hỗn loạn.

Về đến nhà, lúc này Chu Gia Đống và Vương Lan đã đợi ở nhà.

"Cha, hôm nay về sớm sao?" Chu Hạo nhìn cha của mình.

Bình thường Chu Gia Đống về nhà rất trễ, chưa từng đi làm về sớm.

"Trên công trường xảy ra một số chuyện, trong cống thoát nước bên cạnh tòa nhà đang thi công xuất hiện hai con rắn lớn, dài đến bốn mét, có một công nhân bị nó cắn bị thương, cấp bách đi đến bệnh viện. Con rắn lớn đó cũng được mọi người hợp sức xử lí, có người trong quân đội đang kiếm tra cống thoát nước, cha mới về nhà sớm". Chu Gia Đống nói.

"Gần đây thật sự không yên ổn, đủ loại chuyện kì lạ xảy ra, rất nhiều người nói thế giới này sắp thay đổi rồi, sắp biến thành thời đại thần thoại, nếu như vậy, còn không bằng đừng thay đổi, trước đó còn có thể yên tâm làm việc, bây giờ lại làm lòng người hoang mang". Vương Lan có hơi lo lắng.

"Cha mẹ, thế giới thay đổi có tốt cũng có xấu, cứ lấy bây giờ ra mà nói, cơ thể của hai người không phải tốt hơn một chút sao?" Chu Hạo mỉm cười nói.

Sau khi trời đất thay đổi, mặc dù chỉ một phần nhỏ người được thức tỉnh, nhưng tố chất cơ thể bây giờ của phần lớn con người đều được nâng cao, khuôn mặt của Chu Gia Đống và Vương Lan nhìn qua rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù Chu Hạo vẫn lo lắng trong lòng, nhưng hắn đương nhiên không muốn cha mẹ của mình lo âu, hi vọng họ có tâm trạng tốt.

"Haiz, mẹ là lo lắng nếu thế giới này trở nên hỗn loạn, muốn tìm em gái con càng khó khăn". Vương Lan thở dài nói.

Bà không quan tâm thế giới thay đổi hay không, điều bà hi vọng là con gái có thể quay về bên cạnh mình.

"Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất dịnh sẽ tìm được em gái". Chu Hạo nói, trong mắt hắn còn mang vẻ kiên định.

Đã mười ba năm trôi qua kể từ khi Chu Nguyệt mất tích, nếu Chu Nguyệt vẫn còn, cũng đã mười lăm tuổi, thế nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức nào.

Vương Lan thở dài, không nói thêm gì, đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, Chu Gia Đống cũng im lặng không nói gì.

Mỗi lần nói đến chuyện của Chu Nguyệt, tâm trạng hai người họ đều rất sa sút.

Chu Hạo về phòng của mình, lấy ra một bức ảnh, trên đó có bé gái rụt rè đang nắm chặt góc áo của bé trai.

Chu Nguyệt từ nhỏ đã nhút nhát, nhận ra bên cạnh không có cha mẹ, anh trai thì sẽ hoảng sợ ra sao?

"Cho dù là ai, chỉ cần dám làm hại em gái của mình, mình chắc chắn sẽ không tha cho người đó!" Chu Hạo nắm chặt nắm đấm, khí thế khủng khϊếp trên người tỏa ra.

Thế nhưng một giây sau, hắn trở lại như bình thường.

...

Ngày thứ hai đến rất nhanh, Chu Hạo đi đến lớp học, lúc này Triệu Nham đã đến.

"Chu Hạo, mau đến đây". Triệu Nham nhìn Chu Hạo, lập tức gọi to, còn vẫy vẫy điện thoại trong tay.

"Hôm nay thứ ba cậu mang điện thoại ra ngoài sao?" Chu Hạo hỏi một cách khó hiểu.

Bình thường cha mẹ Triệu Nham rất nghiêm khắc, cơ bản không để Triệu Nham mang điện thoại đến trường.

"Bây giờ thế giới này không ngừng thay đổi, cha tôi lo lắng an toàn của tôi, liền để tôi mang điện thoại bên mình, xảy ra chuyện gì có thể kịp thời liên lạc với ông ấy". Triệu Nham nói.

"Tôi cho cậu xem mấy đoạn video". Triệu Nham ra hiệu Chu Hạo ngồi xuống, nhanh chóng nhấn vào điện thoại.

Đây là một đoạn video, trong video một con ưng lớn dài đến mấy chục mét đang bay trong thành phố, đôi cánh lớn vung lên, phòng ốc như bọt biển, dễ dàng bị cắt ra.

Bên dưới, rất nhiều người đang bỏ chạy điên cuồng.

Sau đó, một tia sáng xuất hiện trên bầu trời, tiếp theo bóng dáng của một lão giả già nua xuất hiện, trong tay của ông ta còn có một thanh kiếm, cứ như vậy đứng thẳng trên không trung.

Trong mắt Chu Hạo lộ ra vẻ chấn động. Đứng thẳng trên không trung, sức mạnh của ông ta mạnh mẽ đến mức nào chứ?

Thế nhưng, Triệu Nham không nói gì, cậu ta cũng đang tiếp tục xem.

Sau khi lão giả xuất hiện, một kiếm vung lên, một vật thể giống như luồng khí lưu màu trắng xuất hiện, trực tiếp đến bên cạnh con ưng lớn, thân thể con ưng lớn sau khi tiếp xúc với khí lưu màu trắng, trực tiếp phân thành hai mảnh, thân thể rơi xuống.

Đoạn video đến đây thì kết thúc.

"Đây là...kiếm khí?" Trong mắt Chu Hạo đầy vẻ chấn động, cảnh tượng trong video giống như trong bộ phim tiên hiệp, vung kiếm xuất hiện kiếm khí, lực tấn công của nó lại đạt đến mức độ khủng khϊếp kia!

Con ưng lớn tùy ý vung đôi cánh, liền dễ dàng cắt ngang nhà lầu, có thể thấy được thân thể mạnh mẽ của nó, lại bị kiếm khí gϊếŧ chết hoàn toàn.

"Ừm, đoạn video này được quay trong thành phố khác, sức phá hoại của con ưng lớn đáng sợ, lại bị trường kiếm trong tay lão giả miểu sát, bây giờ trên internet lưu truyền rộng nhất chính là đoạn video này, rất nhiều người đều gọi lão giả này là kiếm tiên". Triệu Nham nói, trong mắt cậu ta đầy vẻ kích động và ước ao.