Chương 04: Đôi mắt khẽ chớp, nhận ra người trước mặt là Lương Văn Viễn

Bởi vì đêm đã khuya, Phó Mộ Hàn không yên tâm để một mình Thời Văn Nhân trở về ký túc xá. Mặc dù Thời Văn Nhân đã nhiều lần từ chối nhưng Phó Mộ Hàn vẫn kiên quyết đi về cùng với cô.

Hai người sánh vai đi về phía ký túc xá, ánh đèn đường mờ nhạt xuyên qua những chiếc lá vàng khô héo chiếu xuống khiến ánh sáng và bóng tối đan xen trên khuôn mặt anh ấy.

Tối nay cô có chút say, trong đầu lúc này là một mớ hỗn độn, những câu nói của Lương Văn Viễn ‘Lương mỗ uống thay cô’ ‘Bảo bối nhỏ, hẹn lần sau ở trong xe’ cứ quẩn quanh ở trong đầu cô.

Bởi vì có thêm một chiếc áo khoác nên Thời Văn Nhân cũng không cảm thấy lạnh. Những chiếc lá trên cây vẫn còn chưa rụng, mỗi khi có cơn gió thổi qua lại vang lên những tiếng xào xạc, điều này cũng khiến Thời Văn Nhân tỉnh táo hơn một chút.

Cánh tay Phó Mộ Hàn đỡ ở phía sau lưng Thời Văn Nhân vì sợ cô ngã, mắt nhìn điện thoại rồi nói: “Văn Nhân! Tôi đã nhìn thời khóa biểu của em, học kỳ này em cũng chỉ lên lớp vào thứ tư, những lúc khác nếu không có việc gì thì có thể đến công ty học tập với tôi, dù sao chuyện này có ý nghĩa quan trọng đến tương lai của em.”

Là một tập đoàn có danh tiếng ở Bình Thành, Lương Văn Viễn muốn có chỗ đứng trong ngành truyền thông để củng cố cho vị trí của mình nên mới hợp tác với một số người để thành lập bộ phận truyền thông, tình cờ anh làm quen được Phó Mộ Hàn- một nhà phê bình văn học nổi tiếng của đại học Bình Thành.

Cảm thấy đây là một cơ hội tốt nên Phó Mộ Hàn đã mời Thời Văn Nhân tham gia với mình. Anh ấy muốn lấy việc này để làm bàn đạp mở đường cho tương lai của Văn Nhân sau này.

Thời Văn Nhân liếc nhìn Phó Mộ Hàn rồi nói: “Vâng thầy Phó, khi nào thầy đi thì gọi trước cho em là được.”

Nói xong, cô dừng lại ở cửa ký túc xá, vẫy tay chào Phó Mộ Hàn rồi mới bước vào trong.

Thời Văn Nhân mở cửa phòng, treo áo ở mép giường của mình rồi đi vào phòng tắm.

Sau nửa giờ, Thời Văn Nhân vắt trên vai một chiếc khăn lông khô bước ra. Cô mặc một chiếc váy ngủ có kèm đai lưng bằng lụa khiến cơ thể hoàn hảo và đôi chân thon dài trắng nõn hiện ra ngoài, Mặc dù trong nhà không có hệ thống sưởi ấm nhưng nhiệt độ ở trong phòng cũng ổn định.

Di động vang lên tiếng chuông, Thời Văn Nhân lau qua mái tóc rồi cầm chiếc điện thoại ở trên bàn lên xem tin tức.

Là nhóm dự án.

Thời Văn Nhân vuốt lại mái tóc hơi rối, đọc lại từng đoạn tin nhắn trong nhóm.

【 Hoan nghênh Lương tổng! Thật vinh dự 】

【 Hoan nghênh Lương tổng 】

......

Sắc mặt Thời Văn Nhân không thay đổi gì vì đều là lời khen dành cho Lương Văn Viễn. Cô nhìn chiếc áo khoác treo ở mép giường kia, chẳng lẽ với cô gái nào anh cũng đều làm như vậy sao?

Bạn cùng phòng không phải đi làm thêm thì là ra ngoài để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Thời Văn Nhân. Cô dọn dẹp đơn giản. Sau khi tắt đèn và leo lên giường thì điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn, là Phó Mộ Hàn.

【 Thầy Phó: Văn Nhân, tuần sau hãy theo tôi đến bộ phận truyền thông để xem công việc cơ bản. 】

【Pray: Vâng. 】

Các loại báo cáo khiến Thời Văn Nhân bận đến sứt đầu mẻ trán. Cứ liên tục như vậy suốt một tuần, cô đã quên hết mọi chuyện về ngày hôm đó, chỉ khi nhìn thấy bộ vest đó, cô mới chợt nhớ đến anh.

Sáng sớm thứ ba, Thời Văn Nhân đến bộ phận truyền thông, đứng ở đại sảnh ngoan ngoãn chờ Phó Mộ Hàn.

Đang lúc rảnh rỗi, cô cúi đầu đọc tin tức ngày hôm nay trên điện thoại. Bỗng nhiên một cái bóng to lớn bao trùm lên người khiến bàn tay Thời Văn Nhân dừng lại hoạt động. Trong mắt hiện lên vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Đập vào mắt cô là một khuôn mặt không có gì để bắt bẻ, đôi mắt sâu thẳm sắc bén, quầng mắt có chút nâu, có lẽ là do thứ khuya, đôi môi mỏng của anh hiện lên một nụ cười với Thời Văn Nhân.

Đôi mắt khẽ chớp, cô nhận ra người trước mặt là Lương Văn Viễn.