Chương 6: Lần đầu gặp mặt đã mất mặt (2)
Bị đυ.ng phải người, vốn đã giữ thăng bằng không tốt, lại bị một cú vừa rồi, Nhan Đóa Đóa cũng bị kéo ngã theo, nàm sấp trên người nam nhân, phát ra một tiếng động lớn.
Trừ lần đó ra, Nhan Đóa Đóa còn nghe được tiếng “két” không lớn vang lên.
Nàng cả kinh, không phải là gãy xương chứ? “Ngươi không sao chứ?”
Nói xong nàng liền luống cuống tay chân muốn đứng lên.
Bị đè nặng, nam nhân trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch, “Vị này… Ngươi trước tiên đừng nhúc nhích.”
“Chủ tử!” Ngoài cửa mấy thân ảnh nam nhân đi tới, thấy một màn này, đều ngây ngẩn cả người.
Đây là vừa xảy ra chuyện gì vậy?
“Hỗ trợ đem vị này… nâng lên.” Nam nhân vẫn không biết Đóa Đóa là “tiểu thư” hay là “phu nhân” .
“Đắc tội.” Những người kia lập tức đưa tay nâng Đóa Đóa lên .
“. . . . . .” Giận. . . . . .
Nhưng mà xem dáng vẻ nam nhân này chắc đã bị gãy xương, hiện tại nếu nàng tiếp tục tự mình đứng lên, chắc chắn nam nhân này sẽ đau đến chết.
Cho nên Nhan Đóa Đóa nhắm mắt, giả bộ làm như không biết mình đang bị người lôi kéo tứ chi khiêng đi.
. . . . . . Mất mặt a!
Chờ một lần nữa từ trên mặt đất đứng vững, Nhan Đóa Đóa lập tức quan tâm nhìn nam nhân đang nằm dưới đất được chậm rãi nâng dậy, “Bị thương ở chỗ nào rồi?”
Nam nhân thực ôn hòa cười cười, “Xương sườn gãy hai cây, không có gì đáng ngại.” (Lik: chẹp chẹp, anh thật là đáng thương…… Jelly: ko đáng ngại sao =.=)
“…” “Bá bá bá”, Nhan Đóa Đóa cảm thấy được tất cả tất cả ánh mắt của mọi khách nhân trong tửu lầu đều dồn lại trên người nàng.
Chỉ một cú ngã phi thân như vậy, cũng có thể làm gãy hai chiếc xương sườn của người khác, đây là lực sát thương mạnh tới mức nào a!!
Lúc này thật sự là dọa người, nhưng mà lại không thể tiếp tục dọa người, nàng cảm thấy may mắn chính mình bây giờ còn che mặt, không ai có thể thấy diện mạo nàng.
Nhan Đóa Đóa luống cuống tay chân tìm túi tiền, cầm vài miếng vàng lá trao cho hắn.
“Có đủ tiền thuốc men hay không?” Nàng hạ giọng, “Ta hiện đang ở trong quán trọ lớn nhất trong thành, không đủ lại đi tìm ta.”
Nàng lo lắng dặn xong, “Ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết ta ngụ ở chỗ nào!” Nàng cũng không muốn bị vây xem!
Nói xong câu đó, nàng liền cất bước chạy.
Nàng cũng không phải là trốn tránh trách nhiệm, mặc kệ người bị nàng làm bị thương, là nàng thật sự không có cách nào khác đứng ở chỗ này tiếp tục dọa người !
Để nàng tìm một chỗ không người đập đầu vào đậu hủ đi!
Nam nhân cũng không ngăn cản nàng, thanh âm ôn hòa như cũ phân phó hạ nhân, “Đi mời thầy thuốc.”