Chương 50: Biểu diễn chấn động cả hoàng cung (1)
Thấy kháng nghị không được đếm xỉa tới, phá điểu đương nhiên không thể quên đi dễ dàng như thế được, cho nên lúc mọi người chuẩn bị xuất phát một canh giờ, nó tự mình kéo cái l*иg chạy khắp nơi, thì thầm mà kháng nghị.
Nhan Đoá Đoá xách con chim lên, tới một nơi vắng vẻ không người, nhỏ giọng hỏi nó, “Ngươi chẳng phải là sợ người sao? Làm sao có thể chạy lung tung ra ngoài?”
Trong mắt phá điểu hiện lên đầy tia căm tức, sau đó lập tức quay đầu đi, kiêu ngạo hừ một tiếng, không thèm nói lại.
Thế là thế giới thanh tịnh . . . . . .
Hoàng Phủ Dật cùng bọn thủ hạ đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đóa Đóa, nhân tài a!
Nhan Đóa Đóa “khiêm tốn” ho khan hai tiếng, thấp giọng, thấp giọng. . . . . .
Một canh giờ sau, mọi người đúng giờ xuất phát.
Bởi vì Hoàng Phủ Dật tương đối “yếu ớt”, không thể cưỡi ngựa trong khoảng thời gian dài, cho nên quyết định ngồi cùng xe ngựa với Đoá Đoá.
Dọc đường đi thuận lợi suôn sẻ không nói chuyện mà tới kinh thành, Bạch Tử Dạ chỉ sợ thiên hạ không loạn đã cưỡi ngựa quay về cung trước, kêu gọi tất cả mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm qua xem thái tử phi tương lai. =.=
Rốt cục có thể trong thấy đệ nhất mỹ nữ của kinh thành trong truyền thuyết, tất cả mọi người đều lập tức trở nên “không có việc gì làm”, hoả tốc chạy đến cổng Đông cung, chờ được nhìn thấy Vân Tri Hiểu.
Xe ngựa tiếng vào hoàng cung, tới tận cửa Đông cung mới dừng lại.
Bởi vì suốt dọc đường cũng không có cơ hội vận động gì, mấy ngày nay Đoá Đoá cũng chưa ăn gì, xe ngựa dừng lại, nàng có chút chân tay mềm nhũn trong xe.
Đây. . . . . . Chính là bởi vì chân mềm nhũn không có chút sức lực, nàng lo lắng mình sẽ ngã sấp xuống mất, khi xuống xe nhất định phải thận trọng một chút ——
Cùng với một tiếng “ầm”, Đóa Đóa mặc y phục đen che mặt xuống xe. . . . .
Lần này cả thị giác và thính giác của quần chúng vây quanh xe ngựa đều bị chấn động cực lớn, trong nháy mắt mọi người cảm thấy như sấm sét từ trên trời đánh xuống, không may bổ trúng bọn họ.
Thái tử bị đạo tặc hung ác bắt cóc?
Tên phản tặc này cũng thật quá lớn mật, dám chạy hẳn vào trong cung giương oai!
Đúng lúc thị vệ bao quanh xe ngựa đang chuẩn bị xông vào cứu thái tử “ốm yếu” của bọn họ thì lập tức, người mặc áo đen bịt mặt biểu tình thẹn thùng, hoàn toàn không phù hợp với thân hình của “hắn”, một đường chầm chậm chạy vào trong Đông cung.
“. . . . . .” Mọi người lại lại lần nữa bị sét đánh, bọn thị vệ đang định rút đao kia bỗng hiện lên suy nghĩ muốn tự chém mình một đao.
“Bên trái.” phát hiện Đóa Đóa không tìm được đường, Hoàng Phủ Dật vừa mới xuống xe cười nhắc nhở nàng.