Chương 16: Đến tột cùng là chim hay là người?
Bạch Tử Dạ nhìn Đóa Đóa, biết rằng hắn chưa nói ra thân phận chân thật, “Trong nhà ngươi đều đang vội vã đi tìm ngươi, ngày thành thân cũng sắp đến rồi.”
Hắn sắp thành thân ?
Nghe thấy câu này, Đóa Đóa hiếu kỳ nhìn sang Kì Dật, “Vị hôn thê của ngươi rất đẹp phải không?”
Kì Dật cười lắc đầu, “Không biết.”
Ách. . . . . .”Thì ra thật sự đều là do lời mai mối như vậy a.” Đóa Đóa cảm thấy khó có thể tin mà thì thào tự nói.
Người cổ đại cũng quá can đảm rồi, cái gì cũng không biết mà dám cưới, giống như Kì Dật vậy, vạn nhất lấy một cọp mẹ về thì phải làm sao bây giờ?
“Tất cả mọi người đều nói vị hôn thê của hắn là một mỹ nhân.” Bạch Tử Dạ cười nói, “Nếu không cũng sẽ không được gả cho hắn.”
Di? Đóa Đóa tò mò, hỏi hắn, “Rất nhiều người muốn gả cho ngươi sao?”
Kỳ thật vấn đề này căn bản không cần hỏi, cái khác không nói, chỉ cần khuôn mặt này thôi cũng tuyệt đối làm cho nữ nhân đổ xô vào, tranh nhau để được gả cho hắn.
Kỳ thật yêu nghiệt đột nhiên nhảy ra này cũng thực mê người a. . . . . . Bất quá vừa rồi hắn mới dọa nàng, làm cho trong lòng nàng hiện giờ vẫn còn có chút bóng ma.
“Cũng khá.” Kì Dật hàm hồ mà trả lời, “Nhà của ta rất lớn.”
Nghe thấy cách nói của hắn, Bạch Tử Dạ cùng đám thủ hạ đều nhịn không được cười, nhà của hắn đương nhiên rất lớn.
“Ác, là người có tiền a.” Đóa Đóa không hề hoài nghi, chỉ gật gật đầu.
Soái ca có tiền, người lại không tệ, vậy càng có nhiều người muốn gả , nghĩ đến vị hôn thê của hắn cũng thật sự rất đẹp.
Hàn huyên cùng bọn hắn vài câu, cơm cũng đã sớm ăn xong rồi, Đóa Đóa trở lại phòng của mình.
Vừa đi tới cửa, một con chim lòe loẹt liền bay ra từ trong tay áo nàng, cũng không nói gì nhiều, chỉ là dùng ngữ khí vô cùng nghiêm nghị hỏi, “Ngươi là ai?”
Khụ khụ, Đóa Đóa bị hình dạng của nó dọa nạt nhảy dựng, lập tức cảnh tỉnh mình ngàn vạn lần không thể yếu thế hơn một con chim được.
Nàng cũng xuất ra ngữ khí nghiêm túc, “Ta là Vân Tri Hiểu, chủ nhân của ngươi.”
“Nói dối!” Con chim cũng không vỗ cánh, giống như nổi trong không khí vậy, tuy không nhúc nhích, nhìn lại có chút uy nghiêm.
“Vừa rồi khi nam nhân kia nói chuyện ngươi căn bản không nghe ra giọng là người ở đâu, Vân Tri Hiểu ở kinh thành nhiều năm như vậy, không có khả năng chỉ cái này cũng không nghe ra được!”
Không cần bối rối, đây là hoa mắt hoa mắt . . . . . . Nhan Đóa Đóa thầm an ủi chính mình.