Chương 2.1

Huyền Nguyệt bí cảnh không có ban ngày, chỉ có đêm tối cùng sương mù mông lung.

Thời Tam vừa vào đã bắt gặp Khương Phỉ, trái với hắn chỉ có một mình, bên người Khương Phỉ đã có vài sư huynh sư tỷ đồng môn.

"Ca ca!" Vừa thấy Thời Tam, Khương Phỉ đã nở nụ cười hiền lành ngoan ngoãn. "Thật trùng hợp, không bằng chúng ta đi cùng nhau?"

"Không cần." Thời Tam lắc đầu không chút do dự, bây giờ mục đích của hắn là Long Phượng Thảo. Loại này có tính bài xích rất mạnh, không có khả năng xuất hiện cùng nhau. Tìm được rồi thì phải phân chia như thế nào?

Không bằng hắn đi một mình.

"Ca ca!" Khương Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn tỏ vẻ đáng thương nói : "Ca ca, ngươi đi cùng bọn đệ đi, đệ và các sư huynh sư tỷ đều là lần đầu tiên vào, có ngươi đi cùng, ít nhiều còn an toàn hơn chút."

Thời Tam nhấp môi nghĩ, lấy một chiếc vòng tay đen ngòm từ túi trữ vật đưa cho Khương Phỉ.

"Đây là pháp bảo ta ngẫu nhiên lấy được, có thể chống cự được ba lần công kích toàn lực của Kim Đan hậu kỳ, nơi ta đi khá nguy hiểm, không thích hợp cho ngươi đi."

Không lấy được chỗ tốt, lại thấy ý Thời Tam đã định, Khương Phỉ cũng không miễn cưỡng. "Vậy cảm ơn ca ca quan tâm."

"Ừ." Thời Tam gật đầu, dẫm lên phi kiếm, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt.

Mọi người nhìn tay của Khương Phỉ hâm mộ, cảm thán: "Khương Phỉ, ca ca ngươi đối với ngươi thật tốt, pháp bảo trân quý như vậy mà nói đưa liền đưa."

"Hừ!" Thanh âm khinh thường từ trong miệng Khương Phỉ phát ra. Này đâu là gì, hắn là đệ tử đích truyền của bát trưởng lão, pháp bảo lợi hại có rất nhiều, bây giờ cho ta thì tức là hắn coi thường. Hắn lại không phải ca ruột của ta, người không vì mình, trời tru đất diệt.

"Pháp bảo của hắn...nhiều như vậy thật sao?

"Một thiên tài Nguyên Anh mười chín tuổi, ngươi thấy thế nào?" Khương Phỉ hỏi lại.

"Này..." Tiếng nuốt nước miếng của người nào đó vang lên, rõ ràng là đã động tâm. Theo ta nhớ tu vi tối đa trong bí cảnh là Kim Đan kỳ nhỉ, vậy ngươi xem...chúng ta... Hắn làm một động tác gϊếŧ người.

"Ngu ngốc!" Một cái bạt tay đáp xuống. "Đó là ca ca Khương Phỉ, ý của ngươi là gì !" Mà nếu muốn thế đi nữa thì cũng phải ném Khương Phỉ đi đã chứ.

Khương Phỉ nhìn mọi người mặt không đổi sắc, qua nửa ngày, hắn đưa ra quyết định :" Chúng ta nên bàn bạc chuyện này kĩ hơn, các ngươi nghe ta nói..."

Con chó không nghe lời, diệt trừ sớm càng tốt.

Bên kia, tốc độ phi hành của Thời Tam chậm lại, hiện tại hắn đã đến trung tâm bí cảnh, có rất nhiều nguy hiểm, phải đề cao cẩn thận. Ba năm trước hắn đã đến Huyền Nguyệt bí cảnh một lần, nhưng khi ấy chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, dù có biết ở đây nhiều bảo vật, cũng không dám đến gần.

Theo sách viết, Long Phượng Thảo đều sinh trưởng trong đầm lầy âm u ẩm ướt.

Thời Tam du đãng trên đầm lầy đầy khói độc này vài chục phút mới tìm được nó, cây cỏ nhỏ màu xanh sẫm mạ vàng lắc lư trong gió, mang theo tiếng xì xào, Thời Tam lấy trường kiếm ra, từ từ bước lại gần.

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Thời Tam nắm chặt trường kiếm màu đồng, ma nguyên không ngừng vận chuyển bên trong cơ thể, liên tục đề phòng bốn phía, sợ không cẩn thận một cái là mệnh đứt ở đây.

"Rống!"

Từ dưới chân, tiếng thét chói tai truyền đến, với kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Thời Tam nháy hai mắt, không do dự mà dẫm lên kiếm bay lên cao, mở mắt giám định, sau đó chỉ muốn hít một hơi thật sâu.

Dưới đầm lầy hôi thối dơ bẩn mà đen ngòm, sền sệt ấy, một cái đầu thằn lằn khổng lồ, xấu xí đang mở to hai mắt, cặp tròng vàng kim dựng đứng tàn bạo mà lạnh lẽo.

Vậy mà thần thức của hắn không phát hiện được nó, chắc chắn tu vi con thằn lằn này cao hơn hắn.

Nhưng Huyền Nguyệt bí cảnh không chứa tu sĩ Kim Đan Kì trở lên, vậy chỉ có thể nói --- con thằn lằn này có kỳ ngộ.

Suy nghĩ một lát, Thời Tam thử chém xuống, "keng" một tiếng, vậy mà một chút dấu vết trên lớp da cũng không có, có thể thấy lực phòng ngự của con thằn lằn này rất cao.

"Rống!"

Con quái vật như bị khıêυ khí©h mà hé miệng, bắn ra một chuỗi băng, phóng thẳng công kích lên Thời Tam đang lơ lửng trên trời.

Nhưng miếng băng kia có lực độ như nhau, bị một kiếm của Thời Tam ngăn trở hoàn toàn.

Khi có lực phòng ngự cao thì nó sẽ mất đi lực công kích.

Hơn nữa... Hoả khắc thủy không phải sao?

Nghĩ ra một cách, Thời Tam ngưng tụ những viên cầu lửa như mạ vàng, ném thẳng xuống đầm lầy, tiếng rống đau đớn chói tai liền truyền lên từ phía dưới.

Nếu như Thời Tam không bị thương, con thằn lằn này chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Nhưng nếu để kéo dài thì hắn sẽ không chịu nổi, Thời Tam dẫn quái vật sang một bên, thừa dịp khi thằn lằn mất lý trí vì đau đớn, nhảy như bay xuống không do dự, một tay nhổ Long Phượng Thảo đút vào túi trữ vật.

Ngay khi hắn mỉm cười chuẩn bị rời đi, cái đuôi của con thằn lằn đang tức giận vung đến, tiếng chói tai do cọ xát vào da thịt vang lên không ngừng.

Hức

Tay phải che miệng vết thương bên ngực, máu đỏ sền sệt trên khoé miệng hắn nhỏ từng giọt, hắn hít sâu, không hề ham chiến mà cưỡi kiếm phi nhanh để rời khỏi nơi này.

Con thằn lằn bị lưu lại vẫy đuôi điên cuồng, trái phải đầm lầy đều rung động cả lên.

Không biết bay được bao lâu, Thời Tam tìm thấy một hang động nhỏ, sau khi xác định không có nguy hiểm, hắn không màng hình tượng mà đặt mông xuống đất. Bộ y phục xanh lơ trở nên hỗn độn, ngực cũng dính một tảng bùn lớn dơ dơ hề hề.

" Khụ khụ !"

Thanh niên phun ra hai ngụm máu đen, cắn răng lấy ra hai viên đan trị thương từ túi trữ vật rồi ngửa đầu nuốt chửng.

Chừng vài phút sau, vết thương của hắn cũng hồi phục được bảy, tám phần.

Chỉ tiếc ma nguyên bị mất đi cũng không tìm lại được, Nguyên Anh nhỏ nhắn, tinh xảo đáng yêu cũng trong suốt một nửa.

Sức mạnh của Long Phượng Thảo cường đại, Thời Tam chờ mấy ngày cho thương thế hồi phục hoàn toàn mới đem ra dùng.

Miễn cho cuối cùng đừng thừa chất, không thì nổ banh xác nhìn rất buồn cười.