Chương 40

Xuống máy bay, Tôn Phụng đón taxi về. Mắt nhìn ra phong cảnh xa xăm lướt nhanh qua khung cửa sổ, còn tay cô đang nắm chặt chiếc điện thoại.

Một lát sau, ánh mắt của cô hướng về chiếc điện thoại trên tay, cô mở khóa tìm số điện thoại của Lăng Viễn, nhưng trong lúc định gọi đi cô lại ấn tắt màn hình lại, cô không có thói quen chủ động.

Lúc sắp tới nhà, điện thoại của Tôn Phụng rung lên, cô vội vàng cầm điện thoại lên, nhưng sau khi nhìn màn hình hiển thị số người gọi, cô thất vọng ấn nghe, “Alo…Em nhận được rồi, nhưng nó rất quý trọng, em không thể nhận…Hơn nữa, Lăng Viễn sẽ hiểu nhầm, ngày mai đi làm em gửi chuyển lại cho anh…Đúng vậy, em đã làm lành với Lăng Viễn…” Tôn Phụng đặt điện thoại xuống, rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Sau khi Lăng Viễn về Bắc Kinh thì tới bệnh viện tham gia hội chẩn. Từ phòng bệnh nhân đi ra, anh đi thẳng tới phòng làm việc của trưởng khoa ngoại gan mật.

“Bây giờ ý của bệnh nhân thế nào, có muốn duy trì trị liệu không?”

“Không, bệnh nhân yêu cầu anh thực hiện ca phẫu thuật này, hôm trước anh đi công tác, chúng tôi đành duy trì trị liệu, xử lý tiêu viêm tạm thời.”

Lăng Viễn nhìn qua báo cáo xét nghiệm máu của bệnh nhân, “Đã truyền hai ngày rồi vẫn chưa khống chế được chỗ viêm, bệnh nhân buộc phải nhanh chóng thực hiện phẫu thuật.”

“Vậy viện trưởng Lăng sẽ đích thân thực hiện ca phẫu thuật này ạ?”

“Hôm nay tôi không có công việc gì, sắp xếp ca phẫu thuật vào ba giờ chiều, mọi người chuẩn bị trước đi.”

Ca phẫu thuật cũng coi là thuận lợi, Lăng Viễn thay bộ đồ phẫu thuật ra, măc lại áo blouse rồi lấy điện thoại trong túi áo ra. Không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào, Lăng Viễn nghi ngờ điện thoại mình bị hỏng.

Ngày hôm sau, Lăng Viễn đến bệnh viện rất sớm để tới xem tình hình hồi phục sau phẫu thuật của bệnh nhân hôm qua.

Tôn Phụng cùng với các trưởng khoa ngoại chuyên môn, đi theo sau còn có khoảng mười mấy bác sĩ chính và bác sĩ thực tập, lần lượt đi ra từ phòng làm việc của khoa ngoại tới các phòng bệnh kiểm tra, vừa đúng lúc gặp Lăng Viễn đi ra khỏi phòng bệnh.

Gần như tất cả các bác sĩ đều chào hỏi Lăng Viễn, chỉ có mình Tôn Phụng thậm chí cô còn không nhìn về phía Lăng Viễn, đi thẳng vào trong phòng bệnh.

Những bác sĩ đi ở sau cùng nhìn thấy bất thường, “Trưởng khoa Tôn và Viện trưởng Lăng cãi nhau rồi à?”

“Mấy hôm trước còn thấy tặng hoa hồng mà.”

“Chị xem vừa rồi hai người còn không chào hỏi nhau, chắc chắn là cãi nhau rồi.”

Tôn Phụng quay người lại nhìn những bác sĩ ở sau cùng, “Muốn nói chuyện thì ra ngoài.”

Buổi chiều, như thông thường có cuộc họp giữa các trưởng khoa, Lăng Viễn nhìn thấy Tôn Phụng tới phòng họp, cô ngồi xuống rồi lấy laptop ra, thậm chí cũng không thèm ngước lên nhìn anh. Vốn dĩ anh mới là người tức giận, không ngờ hai hôm nay Tôn Phụng không chỉ không chủ động tới tìm mình ngược lại còn lạnh nhạt với mình.

Họp xong, Lăng Viễn cũng mặc kệ những ánh mắt để ý của các bác sĩ khác, anh đi thẳng tới ngáng đường Tôn Phụng đang định rời đi.



“Viện trưởng Lăng, có việc gì không?” Tôn Phụng nhìn chằm anh hỏi.

“Tan làm anh đợi em ở bãi đỗ xe, anh có việc muốn nói với em.” Lăng Viễn nói xong rồi quay người rời khỏi phòng họp.

Ai biết trước khi tan làm, Tôn Phụng bị gọi tới phòng cấp cứu, xử lý xong việc cũng đã muộn hơn 40 phút so với giờ tan làm. Đi ra từ khoa cấp cứu, Tôn Phụng cầm điện thoại trong túi áo blouse ra xem qua, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ của Lăng Viễn.

Cô quay về phòng làm việc, vội vàng thay đồ, cầm túi xách rồi đi xuống bãi đỗ xe. Vừa bước ra khỏi sảnh thì nhìn thấy xe của Lăng Viễn đang đỗ ở đó.

Lăng Viễn thấy cô cuối cùng cũng đã ra, mở cửa xuống xe, “Sao em ra muộn vậy? Điện thoại cũng không nghe.”

“Em đang hội chẩn một trường hợp bệnh nghiêm trọng ở phòng cấp cứu, em cũng không cố tình không nghe điện thoại, chiều nay họp xong em để ở chế độ yên lặng sau đó quên mất.”

Lăng Viễn mở cửa chỗ ghế phụ ra, “Lên xe đi.”

Tôn Phụng chỉ và xe mình ở cách đó không xa, “Em lái xe tới.”

Lăng Viễn cũng không muốn nói nhiều nữa, nhét Tôn Phụng vào ghế phụ, sau đó quay người ngồi vào ghế lái.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn đang hỏi bên cạnh hỏi.

“Tìm một nơi yên tĩnh chúng ta nói chuyện.” Lăng Viễn nói rồi khởi động xe.

Màn đêm dần dần buông xuống, nhìn xe của Lăng Viễn dường như đã đi rất xa, Tôn Phụng đang nghi hoặc, “Rốt cục anh muốn đi đâu, chỗ này là ngoại ô rồi.”

Lăng Viễn không trả lời, xe nhanh chóng tới con đường vắng lặng bốn bề ở ngoại ô, trên đường tới đây Tôn Phụng không nhìn thấy chiếc xe thứ hai.

“Dừng xe..Lăng Viễn, đỗ xe vào bên đường…” Tôn Phụng bực bội nói một câu, trong câu nói có hơi thở gấp gáp, kèm theo chút lo lắng.

Xe chầm chậm dừng lại bên đường, bốn bề tĩnh lặng, dường như chỉ nghe được hơi thở gấp gáp của Tôn Phụng, “Có gì thì anh nói ở đây luôn đi.”

Lăng Viễn quay người, đưa cánh tay phải ra cuối cùng bàn tay anh dừng trên gò má của Tôn Phụng. Trong một màn tối tăm, Tôn Phụng chỉ áp nhẹ lên bàn tay cũng có thể cảm thấy hơi lạnh của da thịt.

Vuốt ve một lát, Lăng Viễn dừng động tác lại, anh yên phận ghé sát vào cô, mặc cho hơi thở của đối phương đang thấp thoáng bên tai mình, Lăng Viễn vuốt nhẹ mái tóc ngắn buông thõng của cô, động tác theo bản năng nhưng lại đượm dịu dàng, ấm áp.

Cứ tĩnh lặng như thế một hồi lâu, đôi mắt sáng trong ngước nhìn Tôn Phụng, trong mắt anh lúc này chỉ có sự yêu thương.

“Tôn Phụng, anh yêu em.” Vẫn là ánh mắt yêu thương đó nhưng lại ngập tràn sự chân thành.

Khóe mắt Tôn Phụng không dấu được nét cười, “Em biết.” Cô nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cao của Lăng Viễn, “Em cũng vậy.”



Tay của Lăng Viễn ôm vào phần eo Tôn Phụng dùng lực mạnh nhấc cô vượt qua trở ngại ở giữa, để cô ngồi lên người mình.

Bàn tay thuận theo trườn qua phần lưng của Tôn Phụng, qua một lớp áo sơ mi lụa vẫn cảm nhận được hơi ấm của bàn tay Lăng Viễn truyền tới.

Tôn Phụng nằm gọn trong lòng Lăng Viễn, còn Lăng Viễn ôm nhẹ đường cong eo cô, như mất đi ý thức mà cởϊ áσ mangto của cô vất ra ghế sau, sau đó lại nhấc chiếc áo sơ mi được đóng trong quần âu ra, làn da trơn bóng thuần khiết được lộ ra trong không khí. Da phần bụng lại càng thêm trắng ngần, như tia sáng thoắt ẩn thoát hiện, khiến người ta không khỏi rời ánh nhìn.

Phần bụng là phần mẫn cảm của Tôn Phụng, đặc biệt đặt ở chỗ đó lại là bàn tay của Lăng Viễn khiến cô không kiềm chế lại được mà rên nhẹ.

“Tôn Phụng…” Lăng Viễn khổ sở kẹp đùi lại, thử kiềm chế lại dấu vết độn tình của mình.

Trong bất giác, bàn tay có chút thô ráp của một người đàn ông đặt về chỗ cũ, đồng thời thuận theo áo sơ mi dần dần thâm nhập vào bụng dưới của Tôn Phụng.

Tôn Phụng không vùng vẫy, ngược lại lại quay người thành thế Lăng Viễn ở bên trên, tiện cho Lăng Viễn cởϊ áσ của cô.

Tay của Lăng Viễn lúc này đã mang theo chút hơi lạnh, còn cơ thể Tôn Phụng lại rực cháy càng thêm mãnh liệt, Tôn Phụng chỉ cảm thấy cơ thể mình như sắp bị thiêu đốt vậy.

Chỉ có Lăng Viễn mới có thể cứu vãn mình. Trong vô thức cô đè lên trước ngực Lăng Viễn, vùi đầu vào đó.

Lăng Viễn cẩn thận từng chút thuận theo bụng dưới của Tôn Phụng rồi dần đi lên, cho đến bầu ngực, Lăng Viễn dịu dàng xoa nắn, môi anh chạm vào môi cô. Tôn Phụng đưa lưỡi của mình vào mặc cho anh đang quấy trộn trong khoang miệng cô, khi lưỡi và môi quấn bện làm một.

Miệng quấn miệng vài phút, Lăng Viễn liền thả lỏng chiếc lưỡi đang làm xáo động ấy, nhẹ nhàng thở một lúc để hai người bình phục lại hơi thở.

Ngồi trên bụng Tôn Phụng, Lăng Viễn để cả người cô quấn chọn giữa hai đùi, khóe miệng rướn lên nụ cười hạnh phúc. Đầu lưỡi ướt nóng luồn sâu vào trong, chuyên tâm vùi đầu nơi bụng dưới đang căng đầy của Tôn Phụng.

Tôn Phụng lúc này mới ý thức được mà thu phần bụng dưới lại, đau nhẹ hơi ngứa rát khiến cả người cô tê dại.

Bàn tay ấm áp của Lăng Viễn lại trượt dần xuống phần thân dưới của cô, dịu dàng di chuyên nơi đùi, như đang đánh đàn trên đôi chân mượt mà của cô, lại thử đặt chân vào trong ngăn cô lại.

Ánh mắt Lăng Viễn ngưng đọng lại, không còn do dự nữa, nhanh chóng cởi khóa quần, tiến vào cơ thể của Tôn Phụng, cử động nhẹ nhàng ma sát.

Tôn Phụng không kiềm chế được phát ra tiếng rên của du͙© vọиɠ, nhưng liền sau đó lại bị chiếc lưỡi ấm áp của Lăng Viễn xáo trộn trong miệng mình. Đầu lưỡi hai người quấn lại với nhau, trong anh có em, trong em có anh.

Cơ thể Tôn Phụng càng thêm run rẩy, Lăng Viễn cũng càng dùng thêm sức.

Tôn Phụng như sụp đổ mà đẩy hai chân đẹp mượt mà lên, hai tay ôm chặt lấy lưng của Lăng Viễn, thả lỏng toàn thân giao hết cho anh.

“Chúng ta kết hôn nhé.” Lăng Viễn thủ thỉ bên tai cô, còn tốc độ lại tăng thêm trong vô ý thức, người bên dưới mình toàn thân như có một dòng điện chảy qua rồi lên tới đỉnh điểm.