Chương 23

Sau khi Tôn Phụng khóa xe lại quay người đi về phía Lăng Viễn vừa đi vào.

Đứng trước cửa thang máy, Tôn Phụng nhìn thấy thang máy vừa lên tầng 9 thì dừng lại, cô liền ấn lên tầng đó.

Cửa thang máy mở ra, Tôn Phụng đi ra ngoài, nhưng không biết là căn nào, cô cầm điện thoại gọi cho Lăng Viễn.

Chuông đổ rất lâu Lăng Viễn mới nghe máy, “Alo…”

“Cậu mở cửa đi, tôi đang ở ngoài cửa nhà cậu.”

Lăng Viễn nghĩ chắc không phải, sao cô ấy lại biết nhà mình, anh liền đi ra ngoài mở cửa ra, Tôn Phụng nghe thấy động tĩnh thì quay lưng lại, thấy Lăng Viễn đang đứng trước cửa, đi qua, “Tôi đói rồi, cậu bảo nấu cơm cho tôi ăn mà, bây giờ lại nuốt lời à?”

Lăng Viễn nhìn thấy cô vừa tức vừa buồn cười, “Chị đói đến vậy thật à?”

“Sắp 9 giờ rồi, còn không đói được sao?”

Lăng Viễn né người sang một bên để Tôn Phụng vào nhà, “Chị vào đi.”

Sau khi đi vào, Tôn Phụng nhìn một lượt căn hộ của Lăng Viễn, bên cạnh phòng khách là phòng bếp kiểu mở. Mấy túi xách ở siêu thị đặt trên bàn sứ Đại Lý nhẵn bóng, trong đó còn có mấy đồ thực phẩm. Nhìn tới đây, tim Tôn Phụng lại đập mạnh. Nhưng vẫn quay đầu nhìn Lăng Viễn bình tĩnh nói, “Cậu định nấu món gì vậy, để tôi giúp cậu.”

“Nấu lẩu rất nhanh, chiều nay ở nhà tôi đã ninh sẵn nước dùng.” Lăng Viễn đi qua lấy rau từ túi xách ra, “Chỉ cần chuẩn bị ít rau nữa là được.”

“Xem ra bữa ăn này cậu đã có dự liệu từ trước, đều đã chuẩn bị đủ cả.”

“Tôi không phủ nhận, trước đây có mời chị cuối tuần cùng ăn cơm, vậy nên đã ủ mưu từ rất lâu.”

Tôn Phụng lấy rau ra, “Vậy thì làm nhanh đi, tôi đói meo bụng rồi.”

Lăng Viễn nhìn Tôn Phụng, không thể nhìn rõ được tại sao đột nhiên cô lại lên đây, như này coi như là cô ấy cũng có cảm giác với mình đúng không, nhưng không khí vừa mới ôn hòa khiến anh không dám nói gì nữa.

Sau khi chuẩn bị đồ nhúng xong, Lăng Viễn lấy bếp điện đặt lên bàn ăn, cắm điện, đặt nồi lên. Bên này, Tôn Phụng cũng đã chuẩn bị xong rau bê ra.

Hai người ngồi xuống, Tôn Phụng nhìn nồi nước lẩu đang sôi sùng sục với ánh mắt mong chờ, “Oa, nhìn rất ngon.”



Lăng Viễn đổ thịt và rau vào trong, “Không ngờ chị lại có thể ăn cay tốt như vậy.”

“Một nửa tôi là người Thiểm Tây, đương nhiên ăn cay được rồi. Nếu như cậu thấy cay quá thì nhúng qua nước rồi ăn.”

Lăng Viễn lắc đầu, “Vậy thì ăn lẩu không còn được ngon nữa. Đúng rồi, trong tủ lạnh nhà tôi có bia, chị có muốn uống không?”

Tôn Phụng vừa ăn một miếng rau, đã rất lâu không ăn đồ cay, nhất thời không thích ứng, lè lưỡi lấy tay quạt quạt miệng, “Cay quá, bây giờ có bia nữa thì tuyệt cú mèo.”

Hai người đã cùng nhau ăn rất nhiều bữa cơm, nhưng đây là lần đầu tiên Tôn Phụng đồng ý uống rượu bia, Lăng Viễn lấy ra hai chai bia từ trong tủ lạnh, dùng bật bia bật nắp rồi rót vào cốc trong suốt, đưa cho Tôn Phụng.

“Cậu cũng không phải là người Tứ Xuyên, mà lại biết nấu nhiều món Tứ Xuyên ghê.”

“Vậy chị cũng không phải người Tứ Xuyên tại sao lại thích ăn cay như vậy?” Lăng Viễn hỏi ngược lại.

Tôn Phụng nhíu mày, “Vậy coi như tôi chưa hỏi, tôi ăn thôi.”

Lần đầu tiên Tôn Phụng đã uống hết 3 chai bia trong bữa ăn, uống sạch những gì còn sót lại trong tủ lạnh của Lăng Viễn, thực sự khiến Lăng Viễn rất bất ngờ, “Không ngờ tửu lượng của chị lại tốt như vậy.”

“Cũng bình thường.” Tôn Phụng khiêm tốn nói, “Cậu nghỉ ngơi đi, còn lại để tôi thu dọn.”

“Hôm nay tôi được nghỉ cả ngày, chị còn phải làm phẫu thuật, để tôi làm cho, chị đi nghỉ ngơi đi.” Lăng Viễn lấy bát đũa trong tay Tôn Phụng.

“Hơn nữa tôi cũng quen thuộc với bếp nhà mình nên dọn dẹp sẽ nhanh hơn.”

“Vậy thì vất vả cho cậu rồi, tôi ra ngoài gọi lái xe hộ, bằng không tôi cũng không cách nào để lái xe của mình về.” Tôn Phụng cầm điện thoại đi ra ngoài sofa trong phòng khách.

Một lát sau, Lăng Viễn dọn dẹp xong xuôi tắt vòi nước, cảm giác như có thứ gì đó đang rung, ra ngoài phòng khách mới phát hiện Tôn Phụng đã ngủ trên sofa, còn điện thoại trên bàn đang rung.

Lăng Viễn cầm điện thoại lên, trên đó là một dãy số lạ gọi tới, nghĩ chắc là lái xe hộ, “Alo…Đúng vậy, tôi đã gọi lái xe hộ, bây giờ cậu qua à, địa chỉ là…”

Tôn Phụng lúc này mới tỉnh lại, thấy mình đã ngủ quên, vội vàng ngồi dậy, “Sao có một lúc mà tôi lại ngủ thϊếp đi vậy.”

“Chắc chị đã quá mệt, về nghỉ ngơi sớm đi, lái xe hộ cũng sắp tới rồi, tôi đưa chị xuống dưới.”

Tôn Phụng giụi giụi đôi mắt vẫn còn đang mơ hồ, cầm túi xách trên ghế sofa theo Lăng Viễn ra ngoài.



Lăng Viễn nhìn xe của Tôn Phụng biến mất dần trong màn đêm tối, tự dưng có cảm giác vụt mất. Hôm nay Tôn Phụng làm như vậy là có ý gì, anh bất lực nhún vai.

Mấy buổi trưa, lúc Lăng Viễn ăn cơm đều ngó đông ngó tây, Lý Duệ đương nhiên biết anh đang tìm ai, “Đừng tìm nữa, mấy hôm nay trưởng khoa Tôn đang bận việc phẫu thuật.”

“Sao khoa Ngoại các cậu ca phẫu thuật nào cũng phải để cô ấy làm vậy?” Lăng Viễn bực bội hỏi.

“Người nhà bệnh nhân chỉ đích danh bắt buộc phải do trưởng khoa Tôn thực hiện, chúng tôi còn có cách nào được?”

“Tôi thấy tôi không dễ gì mới mời được chuyên gia từ Mỹ về giờ thì thành cái máy phẫu thuật.”

“Bây giờ bà Lăng vẫn họ Lâm chứ không phải họ Tôn mà anh đã bảo vệ cho chị ấy như vậy rồi.”

“Sớm muộn gì cũng họ Tôn, cậu tin không?”

Bản tính kiêu ngạo lại rạo rực trong người Lăng Viễn, Lý Duệ cũng không thể không nhận thua, “Đương nhiên tin, nói đưa người ta từ bệnh viện Y California về bệnh viện của chúng ta, anh còn làm được, trở thành bà Lăng cũng không khó khơn việc này là mấy. Nhưng Lâm Niệm Sơ sẽ quay về, anh vẫn phải làm thủ tục li hôn với cô ấy trước rồi nói sau.”

“Tôi biết, cô ấy về cái là chúng tôi lập tức đi làm thủ tục.” Lăng Viễn nghĩ đây cũng là nguyên nhân mà đến bây giờ anh vẫn chưa dám có những hành động thân mật nào với Tôn Phụng.

Lúc tan làm, Lăng Viễn cố tình đi tới phòng làm việc của Tôn Phụng, nhưng vẫn không thấy cô. Anh đang chuẩn bị rời đi thì gặp một y tá khoa Ngoại, “Trưởng khoa Tôn vẫn đang làm phẫu thuật à?”

“Dạ, cả ngày hôm nay chị ấy đều ở trong phòng phẫu thuật.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Lăng Viễn đi tới bãi đỗ xe, mở khóa rồi lên xe. Vừa đi ra bệnh viện không lâu, anh nhìn bên đường có quán ăn Nhật Bản, đánh tay lại đỗ xe bên đường.

Sau khi lấy đồ ăn đã được đóng gói kỹ, anh để lên ghế phụ, Lăng Viễn quay đầu xe lái quay trở về bệnh viện. Anh lại đi lên phòng làm việc của trưởng khoa Ngoại, Tôn Phụng vẫn không có ở đây, nhưng áo khoác ngoài và túi vẫn treo trên giá, Lăng Viễn để túi đồ ăn trên bàn của Tôn Phụng. Đang chuẩn bị rời đi thì lại nhớ ra gì đó, quay lại cầm bút và giấy nhớ trên bàn của Tôn Phụng, viết lên đó một câu sau đó rời khỏi phòng làm việc của cô.

Tôn Phụng phẫu thuật xong quay về phòng làm việc cũng đã là 7 giờ tối, nhìn thấy đồ đặt trên bàn, lại nhìn sang mảnh giấy bên cạnh, trên đó viết, có bận cũng nhất định phải ăn. Nhìn đi nhìn lại dòng chữ, Tôn Phụng liền mỉm cửa, không cần đoán cũng biết là ai để lại đây.

Tôn Phụng ăn hết đồ ăn trong hộp rất nhanh, thay áo blouse cầm túi chuẩn bị tan làm.

Đến bãi đỗ xe, Tôn Phụng nhìn thấy xe của Lăng Viễn vẫn đỗ ở đây, cô quay người nhìn lên tòa nhà hành chính, lại bỏ chìa khóa xe vừa lấy ra vào trong túi.