Chương 13

Ngày hôm đó, Tôn Phụng đã uống rất nhiều rượu tới mức đi lại cũng không được vững. Nhưng rõ ràng Dung Dung nhớ là mình đã dặn dò nhân viên công ty tiệc cưới đổi rượu trắng thành nước lọc rồi mà.

Dung Dung đỡ Tôn Phụng đang nửa tỉnh nửa say, gọi Vệ Cương, “Bố, bố đưa dì Tôn về đi, con và Mã Đông không đi được, đám bạn con còn đang đợi vào làm loạn động phòng nữa.”

Vệ Cương đi qua đỡ lấy Tôn Phụng rồi nói với Dung Dung, “Sao cô ấy lại uống nhiều rượu như vậy, bố đưa cô ấy về, lát nữa con nói với mẹ một tiếng.”

“Rõ ràng bọn con đã đổi rượu trắng thành nước lọc rồi mà, con cũng không biết tại sao dì Tôn lại uống nhiều như vậy nữa.

“Ai mà biết được, vậy bố đưa dì Tôn về trước.”

Vệ Cương đưa Tôn Phụng về đến cửa nhà, rồi lại lấy lấy chìa khóa từ trong túi xách của cô ra để mở cửa. Vệ Cương đỡ Tôn Phụng vào thẳng phòng ngủ, đặt cô xuống giường rồi giúp cô cởi giày cao gót.

Chiếc váy được cắt rất hoàn hảo để lộ ra cơ thể uyển chuyển của Tôn Phụng, Vệ Cương không kìm được nên phải lới lỏng cà vạt. Khi anh quay người đang định đang chuẩn bị rời đi thì bị một cánh tay nóng bỏng kéo lấy tay anh lại.

Đột nhiên Tôn Phụng ngồi dậy bổ nhào vào lòng Vệ Cương, đầu của cô còn không ngừng dụi vào người anh đến khi môi của mình chạm vào môi của Vệ Cương.

Tôn Phụng vô tình châm ngòi trên cơ thể Vệ Cương, anh vốn đã cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ của mình nhưng lại bí sự liều lĩnh của cô khiến anh giật đứt dây thắt cà vạt, cở áo Vest.

Vệ Cương đỡ cằm Tôn Phụng, nhẹ nhàng nói bên tai cô, “Tôn Phụng, em biết không, anh đã đợi này này hơn 20 năm rồi.” Sau đó cuồng nhiệt hôn lên môi cô, tay thì luồn ra phía sau lưng cởi khóa váy.

Một sự lạnh lẽo lướt dài từ trên xuống dưới trong cơ thể, bộ váy đen trắng đã bị cởi ra toàn bộ.

Tôn Phụng đã tỉnh rượu được một nửa, nhưng cô chưa kịp ý thức được mọi việc, thì đã bị Vệ Cương đè xuống, Tôn Phụng của lúc này, đã hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cơ thể cô hiện lên trước mắt anh.

Vệ Cương như nhặt được vàng hôn lên từng thớ da của cô, từng chỗ lướt qua đều hằn lại vết hôn trên người Tôn Phụng, cô không kiểm soát được mà run lẩy bẩy, đến tận chân.



“Em thật sự rất quyến rũ!” Cổ họng Vệ Cương đã bị khản đặc, mang theo giọng nói trầm ấm.

Tôn Phụng rên nhẹ một tiếng, không chịu được sự dày vò, “Vệ Cương...”

Vệ Cương mở rộng đôi chân cô, vùi đầu vào sâu trong đó.

“Không được...” Tôn Phụng dùng âm thanh run rẩy nói.

Nơi riêng tư đột nhiên ẩm nóng khiến Tôn Phụng không kiềm chế được mà rên nhẹ, đầu lưỡi anh linh hoạt trêu đùa cánh sen của cô, tỷ mỷ gặm nhấm.

Tôn Phụng ôm chặt lấy Vệ Cương, kɧoáı ©ảʍ trào đến như những trận sóng dữ dội, mỗi lần chạm nhẹ khiến cơ thể mình không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.

Đột nhiên, Vệ cương dừng động tác lại, đè người xuống, hung hãn tiến vào cô. Tôn Phụng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mặc anh thỏa sức tạo ra sóng to gió lớn.

Cảnh vật xung quanh dường như một cái động vô hình, lặng lẽ, dường như chỉ còn lại hơi thở của hai người.

Nửa đêm, Tôn Phụng mở mắt ra đầu vẫn còn đau đau và trong miệng vẫn ợ ra hơi rượu, cô xoa trán ngồi dậy, muốn đi tới ý phòng khách lấy một ly nước, nhưng đứng dậy mới phát hiện trên người mình đang không mặc thứ gì, hơn nữa chân vừa đặt xuống thì giẫm phải chiếc áo sơ mi của đàn ông, cô quay người nhìn ra phía sau mình, phát hiện Vệ Cương đang nằm trên giường của mình, không tin nổi trợn tròn đôi mắt, hoảng loạn nhặt đồ ở dưới đất lên mặc vào.

Buổi sáng, Lăng Viễn định mở tủ ở ghế phụ xe lấy ra mấy tờ giấy ở trong đó, đang chuẩn bị đóng cửa lại thì thấy ở trên đó có một cái kính. Lăng Viễn nghĩ thầm mấy hôm nay cũng chỉ có mỗi Tôn Phụng ngồi trên xe của mình, vậy chắc chắn cái kính này là của Tôn Phụng. Lăng Viễn lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra tìm số điện thoại của Tôn Phụng ấn gọi.

“Xin lỗi quý khách thuê báo quý khách vừa gọi đã tắt máy”, đầu bên kia vọng tới một giọng nữ lạnh lùng. Lăng Viễn đặt điện thoại xuống, nghĩ là đường đến bệnh viện cũng vừa hay đi ngang qua nhà của Tôn Phụng nên lái xe thẳng qua đó.

Trong nhà vệ sinh, Tôn Phụng ảo não nhìn mình trong gương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,mình đã say đến không biết trời trăng gì vậy sao, mà để phát sinh chuyện đó với Vệ Cương, cô điên cuồng hất nước lạnh lên mặt, nhưng bây giờ hối hận thì cũng không kịp nữa rồi. Tôn Phụng bất lực dựa vào tường, những giọt nước mắt lẫn vào những giọt nước trên mặt không ngừng lăn xuống.

Lúc này này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tôn Phụng lấy khăn mặt lau sạch những giọt nước trên mặt, đi ra ngoài phòng khách, qua mắt mèo Tôi Phụng nhìn thấy người ngoài cửa là Lăng Viễn, rồi mới đi ra mở cửa. “Viện trưởng Lăng, sao cậu lại tới đây?”



Lăng Viễn thấy Tôn Phụng mặc lễ phục, sững người, “Bây giờ…chị định ra ngoài à?”

Tôn Phụng cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, “À, không, là bộ đồ tham gia hôn lễ tối qua, không kịp thay ra.”

Lăng Viện đưa kính của Tôn Phụng cho cô “Đây là kính của chị rơi trên xe của tôi. Tôi vừa gọi cho chị nhưng thấy điện thoại chị đã tắt máy, tôi đi làm tiện đường nên mang qua cho chị”

“Ừ đúng rồi của tôi, tôi còn đang hỏi xem không biết kính của mình vất đi đâu mất rồi. Cảm ơn cậu.” Đúng lúc này thì Vệ Cương đột nhiên đi ra từ phòng ngủ, “Tôn Phụng”. Tôn Phụng kinh ngạc đến mức rơi chiếc kính trên tay xuống đất. Lăng Viễn đi lên trước một bước nhặt kính ở dưới đất lên, lúc đứng dậy, thấy Vệ Cương mặc áo sơ mi trắng đầu tóc rối bời đứng ở phòng khách.

Lăng Viễn đưa kính lại cho Tôn Phụng, “Chị cầm chắc lấy đừng làm rơi nữa” . Tôn Phụng máy móc đưa tay nhận lại, Lăng Viễn không nói thêm câu nào quay người đi khỏi.

Vệ Cương vào phòng bếp rót cốc nước, không hề cảm nhận được tâm trạng khác lạ của Tôn Phụng. “Mới sáng sớm, sao Lăng Viễn đã tới đây vậy?”

“Đồ của em rơi trên xe của cậu ấy, cậu ấy mang qua đây cho em.” Tôn Phụng đặt kính trên bàn trà sau đó ngồi xuống ghế sofa phía trước,

“Anh ngồi xuống đây, em có mấy câu nói muốn nói”. Vệ Cương cũng ngồi xuống ghế sofa phía trước, Tôn Phụng dịch sang một bên, cố tình kéo dài khoảng cách với anh.

“Em xin lỗi. Hôm qua do em uống say đã làm chuyện không nên làm, đều là lỗi của em, nhưng chúng ta không thể tiếp tục sai nữa, sau này chúng ta không nên gặp nhau nữa.”

Vệ Cương không nghĩ tới là mới qua một giấc ngủ, Tôi Phụng lại nói những điều này với mình, “Tôn Phụng, từ đầu đến cuối người anh yêu là em. Em và Á Linh mới là hiểu nhầm. Anh định quay về sẽ nói chuyện ly hôn với Á Linh.”

“Không được” - Tôn Phụng cắt đứt lời anh. “Anh không phải không biết quan hệ của em và Á Linh. 10 tuổi em đã không còn bố mẹ. Em được nuôi dưỡng trong gia đình của cô ấy, em và cô ấy giống như chị em vậy. Cho dù cô ấy đã từng làm chuyện tổn thương tới em, nhưng em không thể làm tổn thương tới cô ấy. Nếu như anh nói với cô ấy chuyện phát sinh của chúng ta tối hôm qua hoặc là đề nghị ly hôn với cô ấy, vậy thì chúng ta cũng không thể làm bạn bè được nữa.”

“Đã hơn 20 năm, giữa anh và Á Linh em vẫn không một chút do dự mà chọn Linh đúng không?”

“Đúng vậy, mãi mãi em sẽ chọn Á Linh, vậy nên mong anh đừng làm tổn thương tới cô ấy. Hãy quên chuyện tối hôm qua của chúng ta đi, và sau này trừ những lần gặp gỡ giữa hai gia đình bắt buộc phải gặp thì chúng ta đừng nên liên lạc riêng với nhau nữa.”