Nam Chi cau mày, khuôn mặt nhỏ bé bị anh nắm trong tay, không cách nào thoát ra.
Cô chỉ có thể bất lực nhìn khuôn mặt tuấn tú và nổi loạn của anh đang đè lên người cô.
Đôi môi mỏng gợi cảm bịt
chặt lấy cô, mùi hương nam tính thoang thoảng mùi xì gà phả vào lỗ mũi cô.
Nam Chi phản cảm nhắm mắt lại, cô biết mình nếu không để anh đạt được, cùng anh cứng đối cứng, hôm nay cô thật sự đừng nghĩ có thể xuống xe.
Lần thi thứ hai này đối với cô quá quan trọng, cô không thể bỏ sót.
Sau khi người đàn ông mím chặt đôi môi mềm mại của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô như vực sâu không đáy, sâu trong đáy mắt không có bao nhiêu du͙© vọиɠ, mà chỉ có chút quỷ dị.
Thân thể cô cứng đờ cùng thần sắc và phản ứng sẽ không phải là gạt người.
Xác thực không thích bị anh đυ.ng.
Thật thú vị, trước đây, chỉ có phụ nữ làm mọi cách để bám lấy anh nhưng cô chịu đựng bằng mọi cách để có thể tránh xa anh.
Có lẽ hôm nay cô tô son nhưng anh không hôn sâu.
Sau một vài lần cắn trên đôi môi trên và môi dưới mềm mại của cô, anh thả cô ra.
Đôi môi mỏng và lạnh lẽo của anh dính đầy son môi của cô, khiến cho khuôn mặt tuấn tú vừa hoang dã vừa kiêu ngạo kia lại trở nên gợi cảm khó hiểu.
Ngay cả khi Nam Chi không thích anh, cũng phải thừa nhận rằng anh thực sự rất gợi cảm.
Đẹp trai và ngầu thật.
Đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm kia, khi nhìn chăm chú vào, người ta dễ có ảo giác được anh cưng chiều.
May mắn thay, anh không phải là mẫu người của cô.
Mộ Tư Hàn nâng lòng bàn tay to, cong ngón trỏ gãi gãi khóe môi cô, "Lần sau gặp tôi, em đừng tô son."
Nam Chi trong lòng nguyền rủa anh là một tên biếи ŧɦái.
Cô tô son hay không cũng không liên quan gì đến anh, tốt nhất cô nên đợi đến khi phỏng vấn xong mới nói rõ, sau này không gặp lại nữa.
Khi anh buông tay, cô đột nhiên nghĩ ra một ý kiến
hay để sau này anh sẽ hận cô.
...
Bước xuống xe và hít thở bầu không khí trong lành, Nam Chi như được tiếp thêm một cuộc sống mới.
Sợ rằng cô sẽ hối hận vì anh bắt kịp, cô chạy lon ton về phía đài truyền hình.
Cô không để ý rằng chiếc xe thể thao lykanhypersport phía sau cô đang chạy theo cô một cách vô tư.
Mộ Tư Hàn hạ cửa kính xe, đeo một chiếc kính râm che sống mũi cao, nhìn bóng lưng Nam Chi vội vàng rời đi, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên một đường vòng cung tà ác.
Khi Nam Chi đến gần cửa đài truyền hình thì bắt gặp hai bóng dáng mảnh khảnh tay trong tay bước đi.
Nam Dao và Phó Tư Tĩnh, em gái của Phó Thiếu Tu.
Phó Tư Tĩnh luôn không thích Nam Chi vì sau khi Nam Chi chuyển đến trường Phó Tư Tĩnh học, Phó Tư Tĩnh đau khổ thầm mến lớp trưởng, khắp nơi giúp đỡ cho Nam Chi, chỉ cười với Nam Chi, về sau thổ lộ lại bị Nam Chi cự tuyệt, để hắn thương tâm, tốt nghiệp trung học về sau, Phó Tư Tĩnh cũng không biết lớp trưởng đã đi nơi nào.
"Thối kỹ nữ!" Phó Tư Tĩnh nghiến răng khi nhìn thấy khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Nam Chi.
"Mai là anh trai em kịp thời nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta mà vứt bỏ cô ta rồi, bằng không nếu để cô ta gả vào gia đình em, cô ta đã cho anh em mọc đầy sừng trên đầu rồi." Phó Tư Tĩnh vẻ mặt nhìn Nam Chi cách đó không xa. Trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, ánh mắt giễu cợt, "Dao Dao, tại sao không nói với ba của chị không cho Nam Chi vào đài truyền hình, nếu lần thành công, cô ta sẽ trở thành đồng nghiệp với chúng ta, tương lai thực sự là buồn nôn chết rồi. "
Nam Dao im lặng.
Phó Tư Tĩnh thấy Nam Chi không đáp, đưa mắt nhìn theo, không ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao siêu ngầu, siêu sang.
“Oa, thực sự có thể nhìn thấy lykanhypersport ở Ninh Thành.” Mặt trời có chút chói mắt, Phó Tư Tĩnh không nhìn rõ người lái xe thể thao trông như thế nào, cô cong môi, “Có khả năng lái xe phiên bản giới hạn như vậy. Trời ạ, chắc là một ông chú trung niên với cái bụng bia! "
Thiếu gia trẻ tuổi ở Ninh Thành, bao gồm cả anh trai cô đều không thể lái được chiếc xe thể thao tầm cỡ này.
...