Mộ Tư Hàn ngẩng đầu khỏi chiếc cổ thanh tú tao nhã của Nam Chi, thấy cô không khóc lóc làm phiền, cũng không phản ứng lại, khẽ ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên thành hình vòng cung nham hiểm, "Đầu gỗ, sao còn chưa đi?"
Nói rồi anh dùng lòng bàn tay to kéo xuống váy cô.
Nam Chi đồng tử co rút lại, nhanh chóng rút tay anh ra.
Đầu ngón tay anh có những vết chai nhẹ, vùng da đùi được anh bao phủ lập tức nóng bừng.
Nam Chi vành tai nhuận sắc cũng đỏ lên.
Không phải vì nhói lòng mà vì sự không biết xấu hổ của anh.
Mộ Tư Hàn nhìn cô mặt đỏ ửng, tựa lưng vào trên ghế, hai tay ôm sau đầu, "Còn không có sờ đến, lại xấu hổ như vậy?"
Anh cố tình làm vậy sao?
"Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi xấu hổ, tôi cùng anh quan hệ gì đều cũng không có, anh tùy tiện luồn vào trong váy tôi, đây không phải hành vi quân tử!"
Mộ Tư Hàn nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen như giếng sâu, khóe môi nhếch lên lười biếng, "Trước mặt người phụ nữ mình nhìn trúng, cần gì phải như quân tử?"
Nam Chi, "..." Anh hoàn toàn không phải người bình thường!
Ngoài ra, anh còn biếи ŧɦái và độc đoán, kiêu ngạo và cáu kỉnh, anh không phải là một người bình thường chút nào.
Nam Chi nhìn bộ dáng lạnh lùng phóng túng của anh, lạnh lùng nói: "chúng ta tổng cộng cũng chỉ gặp qua hai ba lần, anh nhìn trúng tôi cái gì?"
Mộ Tư Hàn mặt đen sì, cúi người bóp chặt khuôn ngực mềm mại cùng miệng của cô, cô vô thức ngả về phía sau, anh nắm lấy sau đầu cô, đôi môi mỏng gợi cảm gần như áp lên môi cô, "Nhìn trúng chính là vì em nhiều lần cự tuyệt tôi."
Nam Chi, "..."
Cô đã không thể giao tiếp bình thường với người đàn ông bị bệnh này.
Anh mở miệng, cắn chóp mũi cô không nhẹ cũng không nặng rồi cười ngạo nghễ, "Nữ nhân, tôi không tin em gặp qua người nào so với gương mặt tôi còn đẹp hơn, lần thứ nhất gặp, chẳng phải lộ ngực cho tôi nhìn rồi?"
Anh thật kiêu ngạo và tự tin!
Nam Chi cau mày, có chút khó chịu giải thích, "Quần áo tôi nút thắt không cẩn thận mở, căn bản không phải cố ý lộ cho anh xem."
"Lần thứ hai gặp mặt liền chôn ở tân dưới tôi, tay đè đến cái gì, cần tôi để em lại nhớ lại một lần?"
Không đợi Nam Chi nói gì, người đàn ông đã nắm lấy tay cô, áp về phía bụng của mình.
Nam Chi sợ tới mức nhanh chóng thu tay lại, sắc mặt tái nhợt, "Lần đó tôi không có ý tứ."
"Tôi đối với anh không có bất kỳ ý tứ gì, anh thật sự đã hiểu lầm, còn như anh nói cho anh vào danh sách đen gì đó, cùng loại ảnh gửi cho anh, tôi tuyệt không hiểu rõ tình hình."
Người đàn ông cong khóe miệng hình thành một nụ cười hoang dại và bất cần, quai hàm trở nên căng cứng, và cơ thể anh toát ra một cơn ớn lạnh.
Bầu không khí trong xe đột ngột giảm xuống mức đóng băng.
Trên lưng Nam Chi toát ra mồ hôi lạnh.
Rất tiếc, anh sẽ lại tức giận.
Nhưng anh không nói rõ, anh đã hiểu lầm.
Người này thực sự là người khó gần và bất cần nhất mà cô từng gặp.
Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng hết sức nói với anh bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, "Mộ thiếu, buổi phỏng vấn hôm nay đối với tôi rất quan trọng, nếu anh muốn giải quyết dứt điểm với tôi hoặc có hiểu lầm gì chưa giải quyết được đợi tôi sau khi phỏng vấn chúng ta hãy nói chuyện vui vẻ nhé với nhau sau nhé? "
Cô lo lắng đến mức hai mắt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp với khuôn mặt xinh đẹp như được lấp đầy bởi một tầng nước nhẹ, vừa sáng lại vừa long lanh, lông mi dày và dài phủ bóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Nó thực sự trông giống như một con mèo con tội nghiệp.
L*иg ngực đầy tức giận của Mộ Tư Hàn đột nhiên dịu đi, lòng bàn tay to ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở nụ cười quyến rũ lười biếng, "Được rồi, tôi sẽ hôn em một cái rồi mới buông tha cho em."
...