Lâm Yến Chi bụm miệng, "Chậc chậc chậc chậc, anh không có hứng thú với nữ nhân, có phải hay không có tình ý với em như lời đồn đại?"
Mộ Tư Hàn một cước đá văng Lâm Yến Chi, "Khốn nạn!"
"Hay là anh phải lòng Bạc Diễn?"
Mộ Tư Hàn nhếch môi âm trầm, cười nửa miệng, "Lam Yến Chi, cậu muốn chết sao? Hừ, tôi sẽ giúp cậu."
Mộ Tư Hàn chưa kịp làm gì, Lam Yến Chi đã vội vàng giơ tay đầu hàng, "Anh Tư, em sai rồi! Anh không yêu em cũng không phải Bạc Diễn, chẳng lẽ anh lại có tình cảm với cô gái nhỏ suýt chết dưới lòng bàn tay của anh? "
Mộ Tư Hàn hút một điếu xì gà, đôi mắt đen hơi híp lại, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Động tâm rồi?"
Một tiếng nổ vang, Mộ Tư Hàn đá qua bàn cà phê, rất nhiều rượu ngoại và rượu đỏ đắt tiền lăn trên bàn rơi ra từng mảnh, nghe thấy động tĩnh, vài người sợ hãi ôm lấy nhau.
Người đàn ông đang ngồi trên sô pha và đá vào bàn cà phê, anh đưa điếu xì gà trong tay ra, búng vào thùng rác, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Yến Chi đang ngây thơ, " Cậu có thể đừng bát quái nữa được không? "
Lâm Yến Chi nhún vai nở nụ cười vô sỉ, "Xem ra là thất tình."
Không đợi người đàn ông mặt lạnh nói chuyện, Lâm Yến Chi đã từ trên sô pha nhảy lên trước, mà trốn.
Ngay khi Lam Yến Chi nhảy ra xa, Mộ Tư Hàn ném điện thoại sang một bên ghế sô pha thì một tiếng bíp vang lên.
Mộ Tư Hàn cầm điện thoại, mở màn hình.
Nhìn thấy người phụ nữ đó thông qua bạn tốt gửi lời mời kết bạn cho anh.
Trong khi từ chối anh, cô đã gửi lời mời kết bạn thông qua người bạn của mình.
Tâm cũng không đơn giản.
Còn nữa, một bà mẹ đơn thân mà muốn treo cổ đàn ông thì làm sao thu hút được sự chú ý của một người đàn ông có dã tâm?
Mộ Tư Hàn đặt điện thoại trở lại sô pha, kêu người phục vụ đang dọn bàn rót cho mình một ly rượu.
Lâm Yến Chi đang khiêu vũ dưới ánh đèn nhiều màu sắc với một ngôi sao trông đẹp mê hồn trong tay, nhưng trong khóe mắt vẫn thoáng hiện hình ảnh người đàn ông đang ngồi uống rượu một mình trên ghế sô pha.
Hắn luôn cảm thấy anhnđêm nay có gì đó không ổn nhưng hắn không thể phân biệt được điều gì đã xảy ra. Anh tư vẫn là anh tư, đẹp trai và hoang dã.
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Yến Chi nhìn thấy một tia sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại di động của anh tư.
Anh Tư cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, từ lúc bước vào liền mang bộ mặt lạnh lùng không cho người lạ đến gần, bất giác nở một nụ cười nhìn Lâm Yến Chi rất kỳ quái.
Sự tò mò của Lâm Yến Chi đã được đánh dấu hoàn toàn, ai gửi gì cho anh tư?
Ah ah ah, làm sao vậy, có thể làm cho anh tư đang tức giận đến bật cười.
Người phụ nữ trước mặt Lâm Yến Chi đang cố gắng hết sức để nháy mắt với hắn, vòng eo thon và khuôn ngực đung đưa trong gió. Cô tacố gắng thế nào, người đàn ông chỉ không đáp lại.
Từ khóe mắt Lam Yến Chi, người phụ nữ liếc nhìn góc phòng, nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi trong bóng tối, không phân biệt được vui sướиɠ và tức giận, khiến cô cảm thấy thất kinh, trong lòng không khỏi rêи ɾỉ.
Một người không thích phụ nữ đến gần, một người không đáp lại khi được tiếp cận.
Hai người bộ dạng quá mức không thể tin được, nếu thật sự chân thành như vậy, thật uổng phí quá!
Nhưng ai là công ai là thụ?
Người đàn ông ngồi trên sô pha thật kiêu ngạo và ngạo mạn.
Khi người phụ nữ nghĩ rằng mình đang quyến rũ một tên thụ, cô cảm thấy hơi ỉu xìu.
Lâm Yến Chi không để ý đến sự thay đổi của người phụ nữ, thấy anh tư cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại thì không chịu được nữa, hắn đẩy người phụ nữ ra rồi chạy về phía người trong góc.
...