Chương 21: Cô có yêu cầu khác

Là Dư Việt Hàn đuổi cô đi, người trong biệt thự nhà họ Dư lại dám mời cô trở về?

“Đúng vậy, mời cô trở về.” Quản gia không chút suy nghĩ lặp lại, vẻ mặt tha thiết.

“…” Cô thật sự không bị ảo giác?

Người nhà họ Dư thật sự tới đây, còn muốn mời cô trở về.

Nhưng mà khối băng Dư Việt Hàn kia vừa mới không phân rõ đen trắng đuổi cô đi, sao đột nhiên lại mời cô trở về?

Vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Niên Tiểu Mộ liền giận sôi máu.

“Chẳng phải Dư Việt Hàn rất ghét tôi sao? Chẳng phải thấy tôi không chăm sóc tốt cho Tiểu Lục Lục à? Bảo anh ta tìm người khác đi, tôi, không, làm!” Niên Tiểu Mộ quyết tâm, chuẩn bị đóng cửa.

Có một người chủ tính tình thay đổi thất thường như vậy, nếu cô tiếp tục ở lại nhà họ Dư, không chừng ngày nào đó sẽ bị tức giận đến chết đi sống lại mất!

“Chờ đã cô Niên!” Quản gia không ngờ cô sẽ từ chối, vội vàng ngăn cô đóng cửa lại, “Cô Niên, nghe tôi nói đã, lần này tôi tới mời cô về là theo ý của cậu chủ, cậu chủ vô cùng tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô nên mới sai tôi mời cô về để chăm sóc cho cô chủ nhỏ.”

Dư Việt Hàn đã ra lệnh cho ông ta phải mời được cô trở về trong thời gian ngắn nhất.

Nếu tay không trở về, ông sợ mình cũng sẽ bị đuổi việc.

“Lúc anh ta không vui thì cảm thấy tôi không chăm sóc tốt cho Tiểu Lục Lục, đuổi tôi đi, bây giờ vui vẻ rồi, lại nói chăm sóc được, bảo tôi trở về, anh ta coi tôi là cái gì? Là con chó con mèo để anh ta hô thì tới còn không thích thì đuổi đi sao?” Niên Tiểu Mộ ôm vai, thở phì phò nói.

Công việc này, cô không thèm.

Cho dù nhà họ Dư có trả lương cao hơn nữa, cô cũng không muốn trở về để nhìn bản mặt lạnh như tiền của khối băng kia!

“Cô Niên, thật sự không được ư?” Quản gia đưa tay xoa mồ hôi lạnh trên trán.

“…” Niên Tiểu Mộ nhìn vẻ mặt khó xử của ông, hai mắt chớp chớp, vuốt cằm, “Muốn tôi quay về cũng không phải là không thể.”

“Có yêu cầu gì xin cô cứ nói!”

Quản gia vui mừng ra mặt, rất muốn đồng y luôn với điều kiện của cô, để cô quay về cùng ông.

“Tôi nhớ rõ lúc tôi đi, là chính miệng Dư Việt Hàn đuổi tôi, bây giờ muốn tôi trở về, đích thân anh ta phải tới đây mời tôi về, nếu không thì không cần bàn nữa!” Niên Tiểu Mộ tuôn ra một tràng, mới thấy cơn tức trong lòng tiêu tan một ít.

Nếu cô ngoan ngoan quay lại nhà họ Dư thì thể nào cũng sẽ lại bị bắt nạt cho coi.

“Cô… Cô nói gì? Để đích thân cậu chủ đến đây… Chuyện này là không thể nào…” Sắc mặt quản gia lập tức thay đổi.

Cậu chủ của ông ta có thân phận cao quý như vậy, sao có thể đích thân đến đây để mời một người hộ lý chứ?

“Cô Niên, trừ điều kiện này ra, cô nói gì tôi cũng có thể đồng ý.”

“Trừ điều kiện này, cái gì tôi cũng không cần.” Niên Tiểu Mộ dứt lời, lập tức đóng cửa phòng lại.

Quay người trở về phòng, tắt đèn, tiếp tục ngủ!



“Quản gia, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mấy vệ sĩ đi theo không nghĩ cô lại kiên cường như vậy, trố mắt nhìn nhau, bối rối.

“Hai cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Quản gia khẽ cắn môi, “Thôi kệ, về rồi tính tiếp.”

Đoàn người đến thế nào thì về như thế.

Vội vã trở về biệt thự nhà họ Dư.

Vừa vào phòng.

“Niên Tiểu Mộ đâu?” Dư Việt Hàn thấy quản gia quay về, ánh mắt theo bản năng nhìn sau lưng ông, nhưng sau lưng ông chẳng có ai cả.

“Niên Tiểu Mộ không chịu trở về, nói là… nói là…”

Quản gia khẩn trương đến mức mướt mát mồ hôi lạnh, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Cô ấy nói trừ phi cậu chủ tự mình đến mời.”