Chương 46

Lâm Mộ Đông ở trong phòng nghỉ của đội y đến tận nửa đêm, không động vào thứ gì cả, tắt đèn xong, anh cầm lấy một cuộn băng vải dán cơ quay trở về phòng, một mực ngồi đó cho đến tận trời sáng.

Sáng sớm ngày hôm sau, đội bắn súng từ sáng sớm đã lên xe buýt đi đến sân vận động.

Thông báo biểu diễn tại nghi thức bế mạc đã có, tin mới tuyên truyền của nước H sớm đã phủ trời rạp đất.

Chuyện dùng chất kí©h thí©ɧ đã bị truyền ra ngoài không thể ngăn chặn được, phía nhà nước đang liều mạng phô khai thắng quả tuyên truyền, dùng số lượng huy chương vàng chèn ép Trung Quốc và bị đáp trả một cú “toàn thắng”, đội Trung Quốc có công lao lớn vì đã “đảo ngược tình thế chiếm được vị trí thứ ba trong bảng danh sách giải thưởng”, và họ cũng tận lực thuận lợi mang về được chiếc huy chương đồng.

Đội viên trẻ tuổi đã từng giành huy chương đồng được chỉ định bắn cú bắn 50m tạm biệt đang ngồi bên cạnh cửa xe, ôm lấy hộp súng, sắc mặt trắng bệch.

“ Đừng căng thẳng, chỉ là một cú bắn tạm trưng mà thôi. ”

Sài Quốc Hiên có lòng ngồi bên cạnh cậu ấy, bình tâm tĩnh khí khai thông cho cậu ấy: “ Giải thưởng đã lấy được, có ai còn nóng nảy nữa đâu? Đều là xem trạng thái mà thôi, những trường hợp như nghi thức bế mạc thế này, có bắn thành ra giống gì cũng không có gì kỳ lạ……. ”

Người đội viên trẻ tuổi miễn cưỡng cười cười, gật gật đầu.

Xe sắp ngừng lại, Lưu Nhàn đang ở bên cạnh kiểm tra giấy tờ chứng nhận của các đội viên, bà cười cười: “ Đừng có căng thẳng. Một Giải đấu vô địch thế giới, cho dù là nghi thức bế mạc cũng sẽ không có quá nhiều người…….. ”

Bà nhìn ra bên ngoài cửa xe, thần sắc bỗng nhiên trầm xuống.

Sài Quốc Hiên nhíu nhíu mày, cũng theo đó mà nhìn ra cửa xe.

Mấy chiếc xe buýt lớn đều chặn ở trước cửa, trước sân vận động đầy ắp phóng viên, khiến quảng trường không quá rộng bị vây quanh đến mức nước chảy không lọt.

Lưu Nhàn đứng dậy, bà nhíu mày lo lắng: “ Chuyện gì thế này…….sao nhiều người thế, bắt đầu từ lúc nào chúng ta lại có độ hot như thế này?”

“ Đại hội vận động Olympic rút hạng mục, chuyện chất kí©h thí©ɧ, toàn thắng tuyên truyền, việc này khó mà tránh khỏi. ”

Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, ông vững vàng đứng lên, liên hệ với bên tổ chức ra đây duy trì trật tự để đón người: “ Người xảy ra chuyện dù gì cũng là vận động viên báu vật của nước H, chuyện lớn như thế này, không thể nào không nổi lên sóng gió…….đừng quan tâm đến là được. ”

Ông không bảo các đội viên xuống xe trước, mà dẫn theo các huấn luyện viên đứng dồn lại ở phía trước, miễn cưỡng lắm mới mở ra được một lối đi từ trong dòng người.

Thông tin được truyền ra vào nửa đêm, những người đổ xô đến đây phần lớn đều là cánh truyền thông của nước H. Chuyện chất kí©h thí©ɧ cộng thêm việc vận động viên là báu vật của quốc gia, độ hot đã vượt quá phạm vi tin tức thể thao, không ít phóng viên đều đang liều mạng tranh vượt lên phía trước, muốn giành được tư liệu đầu tay mới nhất.

Vừa hơi sơ ý, liền có micro trực tiếp xông đến đây.

“ Chào ngài, tôi là phóng viên của đài STH. ”

Phóng viên của nước H vừa nhìn liền nhắm chuẩn vào người vận động viên 50m kia, dùng vốn từ tiếng Trung cứng nhắc hỏi dò từng câu từng câu, “ Về việc sau khi huy chương vàng bất ngờ bị hủy đi ngài đã thuận lợi giành được huy chương đồng, trở thành người đứng thứ ba trong bảng danh sách giải thưởng, xin hỏi đội Trung Quốc có cảm thấy vui mừng không?”

Thần sắc của Sài Quốc Hiên phút chốc trầm xuống, ông xoay người đang định nổi điên, thì bị Lưu Nhàn một phát kéo lại.

Nhìn thấy sự tức giận kịch liệt dưới đáy mắt của vị lão đội trưởng, Lưu Nhàn cắn chặt răng, bà chỉ có thể tận lực đè xuống cơn tức, nhắc nhở ông ấy: “ Không được, vào lúc này không được nói bất cứ điều gì, nói nhiều sai nhiều……… ”

Đội Trung Quốc ra khỏi nước nhà, số lần bị các nhà truyền thông khác có dụng ý xấu muốn bóp méo bôi đen là rất nhiều, bọn họ đều đã bị chơi xấu đến mức bụng đầy kinh nghiệm.

Những người phóng viên này hiển nhiên là đến để châm ngòi, nếu như thật sự chửi lại, mới có thể sơ ý mà lọt vào bẫy của họ.

Lưu Nhàn đẩy đẩy Sài Quốc Hiên ra phía trước, lại đem người vận động viên 50m kia kéo qua bảo vệ chặt chẽ, bà bảo đội trưởng của đội ném đĩa ở lại bên ngoài vòng vây.

Đám phóng viên vẫn đang cố gắng truy hỏi không chịu buông tha, bước chân của Lâm Mộ Đông dừng lại, đè lấy một hàng micro quét mắt nhìn một lượt, chợt anh bị Lưu Nhàn kéo về lại.

Đi đường thôi đã đủ gian nan lắm, Lưu Nhàn còn phải nhọc tâm thế này, bà lo sầu không thôi, giọng nói đè thấp xuống: “ Nơi đất khách quê người, không ai giúp đỡ mình cả, đừng dây vào…….. ”

Giọng nói của bà đột nhiên dừng lại.

Sài Quốc Hiên nhíu chặt chân mày, ngẩng đầu nhìn qua đó, rồi ông cũng ngây ngốc theo.

Ngôi sao vàng trên nền đỏ.

Mấy vị phóng viên trẻ tuổi người Trung Quốc dẫn đầu, có thêm vài người gốc Hoa đang cầm quốc kỳ, tách dòng người ra chen đến đó.

Đa số đều là những người già lớn tuổi, cũng có những đứa trẻ choai choai được người lớn dắt lấy tay, ở trong gió lạnh bị lạnh đến mức hai má ửng đỏ.

Mấy vị phóng viên không hỏi gì cả, chỉ tay nắm tay ngăn chặn những người cùng ngành khác nước, mạnh mẽ giúp bọn họ tách ra một lối đi.

Lưu Nhàn hít sâu một hơi, bà ngoảnh đầu đi, dùng sức dụi dụi đôi mắt.

“ Nghe tin tức nói quốc gia của chúng ta không bắn súng được nữa, chúng tôi đến xem thử rốt cuộc là không được đến cỡ nào, thì ra xếp hạng còn cao hơn cả bọn họ nữa cơ. ”

Có một ông lão đứng ở đầu tiên dung mạo ôn hòa, cầm quốc kỳ nền đỏ năm ngôi sao vàng, cười cười xoa đầu chàng trai ở bên cạnh: “ Chúng tôi không hiểu, nhìn thôi cũng cảm thấy rất có tiền đồ…….mấy tên nhóc nhỏ nhà tôi đều rất thích, chừng nữa tôi cũng bảo bọn chúng đi học hỏi. ”

Ông lão cười mỉm, không nhanh không chậm: “ Khi xưa lúc chúng ta đến một huy chương vàng cũng không có, đều là do hạng mục bắn súng giành được giải đầu tiên. Gian khổ khi lập nghiệp, dĩ khải sơn lâm, chỉ cần nỗ lực hơn nữa không phải đã được rồi sao?”

Trẻ nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, chúng dùng tay bày ra tư thế cầm súng, chĩa vào mấy người phóng viên nước H có dụng ý xấu oai phong mà “ Bằng!” “ Bằng!” bắn mãi không ngừng.

Sài Quốc Hiên hít một hơi thật sâu, ông dùng sức hắng hắng giọng.

Dưới sự hộ tống của phóng viên nước nhà và mấy người gốc Hoa, đội bắn súng đã bình an mà đến được trước cửa sân vận động.

Cánh phóng viên đối với lưu trình của ngày hôm nay càng quen thuộc hơn, họ biết vẫn còn phần thi biểu diễn 50m, mấy vị phóng viên thể thao trẻ tuổi một câu cũng không hề hỏi thêm, chỉ cùng với các đội viên bắt tay một cái, cười cười nói cố lên.

Đội Trung Quốc vào sân, đi đến khu chuẩn bị quen thuộc ngồi xuống.

Lưu Nhàn nén nước mắt nén đến nỗi đôi mắt đau rát, bà hít thật sâu một hơi, miễn cưỡng cười cười: “ Trân trọng một chút đi, ngoại trừ đại hội vận động Olympic, thời điểm chúng ta có nhân khí như thế này không có nhiều đâu……. ”

Đội trưởng của đội ném đĩa ngồi ở bên cạnh bà không nhịn được, hốc mắt ửng đỏ bật cười ra tiếng, cuối cùng cũng giải tỏa được bầu không khí nặng nề.

“ Vận động viên chuyên tâm huấn luyện thi đấu, bớt lan truyền oai phong tà khí lại đi. ”

Sài Quốc Hiên xoa vuốt mặt, ông cười cười giáo huấn một câu, rồi xoay người bảo Lâm Mộ Đông ngồi xuống: “ Diệp đội y thế nào rồi, có đỡ hơn chút nào chưa?”

Lúc Lâm Mộ Đông ngồi ở trên xe cứ luôn nhìn vào điện thoại không ngẩng đầu lên, Sài Quốc Hiên mấy lần muốn nói chuyện với anh, đều bị Lưu Nhàn người đã lén nhìn vào màn hình điện thoại ngăn cản lại.

Hôm nay anh vô cùng an tĩnh, không không có nhắc đến câu chuyện ngày hôm qua. Nhưng trong lòng Sài Quốc Hiên vẫn là cảm thấy không an ổn.

Nghe đến Diệp đội y, thần sắc của Lâm Mộ Đông liền dịu xuống, anh gật gật đầu: “ Hết sốt rồi. ”

Cô gái nhỏ đã tỉnh ngủ, đang rất hăng hái gửi tin nhắn báo bình an cho anh.

Diệp Chi có thói quen dùng wechat để trò chuyện, có chuyện gì cũng đều muốn nói với anh, lại muốn quan tâm tình huống của anh bên kia. Cô gửi từng tin từng tin không ngừng nghỉ, màn hình tối đi một lúc lại bắt đầu sáng rực lên.

– Em hết sốt rồi, một chút cũng không còn nóng nữa.

– Em đã ăn bánh mì trứng sữa, hình vịt con đấy, còn mua thêm cả khoai lang nướng nữa, khoai lang nướng nóng quá đi.

– Anh thích ăn bánh mì trứng sữa không ạ?

– Anh đã đến sân vận động chưa ạ?

– Sân vận động nào thế ạ, em đã khỏe lại, có thể đến tìm mọi người không ạ?

Lâm Mộ Đông cúi đầu xuống, nhìn nhìn, ánh mắt của anh âm thầm dịu dàng trở lại. Trả lời: Em đừng đến, nghỉ ngơi cho tốt đi.

Tin nhắn một tin nối tiếp một tin gửi đến nhưng anh không chê phiền chút nào, anh dựa vào ghế ngồi, rồi cẩn thận đọc lại từ đầu.

Cô gái nhỏ dường như đã quên mất câu hỏi của anh vào tối hôm qua, cũng có thể là lúc đó đã sốt đến mức mơ hồ, tuy rằng có nghe thấy, nhưng cũng chỉ xem là một giấc mơ mà thôi.

Xem thành giấc mơ cũng tốt.

Lâm Mộ Đông nhấn nút tắt màn hình, anh nhẹ nhàng sờ sờ, cuối cùng nâng tay lên nắm lấy cổ tay phải.

Có những chuyện, anh không hy vọng Diệp Chi nhìn thấy.

Sài Quốc Hiên đã ở bên cạnh anh quá lâu, ông vẫn thấp thoáng cảm thấy trạng thái của anh không đúng, đành đè thấp giọng nói nhắc nhở anh: “ Ổn cả thôi, hôm nay là ngày cuối cùng, chống đỡ qua nó chúng ta liền bình bình an an trở về nước……. ”

Lâm Mộ Đông không trả lời, anh ngẩng đầu lên, tựa như có dự liệu mà nhìn về phía màn hình lớn trên sân thi đấu.

Phần thi biểu diễn là tiết mục mở màn của nghi thức bế mạc, màn hình chính hiện tại đang phát video kỷ niệm cảnh bắn chậm hạng mục súng lục 50m.

Sài Quốc Hiên có chút nghi hoặc, cũng theo đó mà ngẩng đầu lên, biểu cảm vừa mới thả lỏng đột nhiên lại thay đổi, sắc mặt ông trở nên xanh xao hơn.

Trên màn hình lớn đúng lúc đang chiếu đến hình ảnh năm đó Trung Quốc lần đầu tiên đoạt giải quán quân ở hạng mục bắn súng.

Một đoạn video kỷ niệm, mỗi quốc gia đều không quá vài giây, cũng không có cố ý cường điệu chúng thuộc quốc gia nào. Nhưng riêng ở cảnh quay Trung Quốc đoạt quán quân, bọn họ lại cho chiếu hẳn mười mấy giây.

Đây đương nhiên không phải là ưu đãi gì.

Cảm nhận được sự suy tàn dần dần của hạng mục bắn chậm 50m, trong những năm nay đội bắn súng Trung Quốc đều lần lượt đem trọng tâm từ 50m chuyển đến súng lục hơi 10m, hạng mục này sớm đã không thể khıêυ khí©h lên ý chí của các vận động viên.

Chiếu ra những hình ảnh thế này, dưới sự truyền bá của vô số phương tiện truyền thông, sẽ mang đến áp lực vô hạn cho những màn biểu diễn tiếp theo đây.

Đối phương rõ ràng không có ý định từ bỏ báo thù.

Thi đấu đều đã kết thúc rồi, kết quả mọi thứ đã định, tin xấu về việc chất kí©h thí©ɧ vẫn chưa được giải quyết. Nhưng bên tổ chức lại bày rõ hết mọi thứ thế này, chính là muốn nhân buổi nghi thức bế mạc, không chút phong độ, không nghĩ đến hậu quả, hung hăng mà báo thù đội Trung Quốc một vố.

Lá cờ đỏ năm ngôi sao vàng trên màn hình, được đánh chữ phụ đề bằng ba loại ngôn ngữ, vô cùng rõ ràng.

“ Đối với đội Trung Quốc lần này nhận được huy chương đồng mà nói, súng lục vận động 50m là một hạng mục quốc dân vô cùng có ý nghĩa. Trong những năm nay, đội Trung Quốc vẫn luôn truyền nối kế thừa, trên hạng mục bắn súng vận động cũng đạt được rất nhiều tiến bộ…….. ”

Sài Quốc Hiên hung hăng đập lên tay vịn của ghế, ông nghiến răng cắn lợi: “ Đám khốn nạn này……. ”

Lâm Mộ Đông duỗi tay ra ngăn ông ấy lại.

“ Tôi đi hỏi bọn họ muốn làm cái gì!”

Sài Quốc Hiên tức đến nỗi đôi mắt ửng đỏ, ông muốn đẩy anh ra: “ Đất nước không yếu kém, thành tích cũng đâu có tệ! Tại sao lại cứ muốn chơi cái trò bẩn thỉu đáng ghét như thế này cơ chứ? Đều là dựa vào bản lĩnh mà ra đấy……. ”

Lời nói của ông đột nhiên dừng lại, tầm mắt ngưng đọng trên miếng băng dán cơ bắp ở giữa cổ tay của Lâm Mộ Đông.

Những gì đã nói trong tối hôm qua bỗng nhiên hiện lên trong đầu ông.

Sài Quốc Hiên phút chốc hiểu ra anh muốn làm cái gì.

“ Mộ Đông, cậu……chuyện này không cần cậu quan tâm. ”

Trái tim của Sài Quốc Hiên siết chặt, ông miễn cưỡng đè xuống cơn tức giận: “ Đã rất lâu rồi cậu chưa tham gia thi đấu ở hạng mục 50m, bắn súng cần phải duy trì cảm giác tay…….. ”

“ Tôi biết. ”

Lâm Mộ Đông đứng thẳng dậy: “ Tôi chưa từng buông súng xuống. ”

Trái tim của Sài Quốc Hiên mạnh mẽ kinh sợ.

Ông há miệng, nắm lấy cánh tay của Lâm Mộ Đông, ngữ khí dịu xuống, gần như lộ ra chút khẩn thiết cầu xin: “ Không cần, lần này không được chúng ta vẫn còn lần sau, cứ để bọn họ mắng vài câu thì có làm sao đâu? Có ai mà chưa từng thua chứ? Môi trường vận động ở trong nước đã tốt hơn…… ”

Lâm Mộ Đông đứng đó, anh khẽ cúi đầu xuống.

Sài Quốc Hiên đã lớn tuổi, lưng đã không còn thẳng tắp như những năm trước nữa, tóc bạc ở hai bên tóc mai cơ hồ có chút chói mắt.

Lâm Mộ Đông rũ xuống mi mắt, tránh đi tầm nhìn của ông ấy: “ Tôi đã nhìn thấy sắp xếp điều động của bên trung tâm huấn luyện xạ kích. ”

Sài Quốc Hiên cứng người, ánh mắt đột ngột co rút lại.

“ Tôi không quen thua cuộc, cũng không quen đổi người dẫn đội chính. ”

Lâm Mộ Đông nắm lấy cổ tay, ngữ khí anh bình thản: “ Tôi đây xem như là một người thay thế bổ sung vậy, những lúc cần thiết, tôi có nghĩa vụ phải lên sân. ”

Anh cầm lấy điện thoại, nhẹ nhàng chạm vào màn hình, rồi giao vào tay của Sài Quốc Hiên.

Tiểu vận động viên của đội thanh thiếu niên đều có chút bất an, họ len lén liếc mắt nhìn qua bên này.

Bọn họ vẫn chưa hiểu nhiều đến thế, chỉ là theo bản năng mà từ trong phản ứng của tổ huấn luyện viên cảm nhận được điều không đúng, không ai dám nói chuyện, thấp thỏm chờ đợi màn biểu diễn tiếp theo.

Mấy vị phóng viên thể thao trẻ tuổi chen lấn ở vị trí không quá thích hợp để chụp ảnh, họ nghiến răng thật chặt, hốc mắt ửng đỏ, từ nơi xa xa nhìn về phía bên này.

Những đứa trẻ gốc Hoa họ đã gặp ở bên ngoài sân vận động cũng theo vào đây, được người lớn dẫn dắt, ngơ ngơ ngác ngác, chỉ vào quốc kỳ nền đỏ năm ngôi sao vàng trên màn hình nhún nhảy vui mừng.

Mục súng lục bắn chậm cuối cùng.

Lâm Mộ Đông cúi người, cầm nút bịt tai cách âm lên.

Hốc mắt của Sài Quốc Hiên phút chốc ửng đỏ, âm giọng nghẹn ngào, ông duỗi tay ra cản anh lại: “ Không cần……đây chính là một cuộc thi đấu khiến người ta bị ăn mắng. Để tôi lên, cùng lắm là bị mắng vài hôm, trở về đám người đó sẽ quên ngay thôi…….. ”

Lâm Mộ Đông nhìn vào ông, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.

Anh rất ít khi nở nụ cười, Sài Quốc Hiên khẽ ngẩn người, không kịp phản ứng, đã bị người học sinh do mình một tay nuôi lớn cúi người ôm lấy: “ Sư phụ. ”

Sài Quốc Hiên run rẩy một cái, vội vàng che mặt lại, không nói được gì nữa.

Lâm Mộ Đông không nói thêm lời nào, anh đứng thẳng người lên, đi đến trước mặt người vận động viên bắn 50m đã căng thẳng đến mức sắc mặt trắng bệch kia, rồi duỗi tay về phía cậu ta.

Súng dùng để bắn 10m và 50m không giống nhau, anh không có súng thích hợp để dùng.

Mỗi khẩu súng đều được đặc chế dựa theo thói quen riêng của mỗi vận động viên bắn súng, Lâm Mộ Đông nhận lấy khẩu súng, đơn giản điều chỉnh cảm giác tay một hồi, trong cái nhìn ngạc nhiên kinh hãi của tất cả mọi người anh đi đến trước vị trí ngắm bắn.

Lưu Nhàn triệt để ngơ, bà vô cùng lo lắng chạy đi tìm Sài Quốc Hiên, nhìn vào đôi mắt gần như nhỏ máu của ông ấy, chung quy bà cũng không hỏi ra được gì.

Súng lục bắn chậm 50m, dựa theo quy tắc tổng cộng có 60 phát bắn, trong phòng 120 phút, thực ra đây là một hạng mục rất thiếu tính thưởng thức trong bắn súng. Bị đại hội vận động Olympic loại bỏ, phần lớn cũng là do cái nguyên nhân này.

Nhưng lần này ở trong sân đấu không có ai không sốt ruột.

Bên cạnh sân đấu rất an tĩnh, mọi người nhìn vào các vận động viên được chỉ định bắn kết thúc hạng mục bị đại hội vận động Olympic loại bỏ đang từng người từng người lưu lại vết tích trên tấm bia, tiếng vỗ tay từ đầu đến cuối không hề ngừng nghỉ.

Nước H thân là đội chủ nhà, cũng do một người vận động viên trẻ tuổi tham dự vào một tốp bắn cuối cùng, bắn được 9.9 điểm.

Phần thi biểu diễn quá đột xuất, không kịp điều chỉnh trạng thái, lại chỉ có thể bắn một lần, 9.9 điểm đã là không dễ dàng gì. Vết tích trên tấm bia và điểm số lần lượt được thông báo trên màn hình lớn, lập tức mang lại một tràng tiếng hoan hô.

Lưu Nhàn nhìn mà lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim tăng nhanh, bà không nhịn được hỏi Sài Quốc Hiên: “ Huấn luyện viên Lâm rốt cuộc có thể bắn được thành tích gì đây? Có thể nắm chắc 9 điểm không? Tôi đã tính, tổng cộng chỉ có năm người bắn được trên 9 điểm, bắn được 10.3 điểm chỉ có cái người đã giành được huy chương vàng kia, chúng ta trên 9 điểm là được… ”

“ Có thể. ”

Sài Quốc Hiên cắn chặt răng, giọng nói trầm thấp: “ Không bắn được 9 điểm, căn bản cậu ta không thể cho phép bản thân mình lên sân. ”

Lưu Nhàn mím mím môi, ngẩng đầu lên, bà nhìn vào Lâm Mộ Đông ở bên sân đang tỉ mỉ đặt nút bịt tai xuống, điều chỉnh lại khẩu súng.

Đã nhiều năm, Lâm Mộ Đông gần như chưa từng dùng qua nút bịt tai cách âm.

Lưu Nhàn đã từng thấy qua dáng vẻ bàn tay của anh run rẩy đến mức không thể cầm chắc được súng, cho dù biết rằng Diệp Chi vẫn luôn đang giúp anh chữa trị, nhưng bà cũng không rõ hiện tại là trạng thái gì đây.

Bà không có tự tin như Sài Quốc Hiên, ánh mắt nhìn lấy Lâm Mộ Đông ngập tràn sự lo lắng.

Bên tổ chức đã không còn đếm xỉa đến mặt mũi liêm sỉ gì nữa, Lâm Mộ Đông là người bắn cuối cùng, tất cả ống kính đều rơi ở trên người của một mình anh, phát sóng trực tiếp rõ nét đến từng ly từng tí.

Áp lực tâm lý đang ùn ùn kéo đến.

May mắn hôm nay đội y không đi theo đến đây, nếu không nhất định sẽ tức hỏng người mất.

“ Bắn thế nào cũng đều được. ”

Lưu Nhàn cúi đầu lảm nhảm, không biết là nói cho Sài Quốc Hiên nghe hay là đang an ủi bản thân mình nữa: “ Đã bao nhiêu năm rồi cậu ấy chưa đυ.ng đến hạng mục 50m, tìm được trạng thái chính là chuyện tốt. Nếu đổi lại là đám nhóc của chúng ta, không lệch bia đã là tốt lắm rồi. ”

“ Đúng đúng. ” Đội trưởng của đội ném đĩa cũng căng thẳng theo, cổ họng đều có chút khàn đặc, “ Hơn nữa cũng biết đâu được……cậu ấy không phải vẫn luôn huấn luyện sao? Cảm giác tay ổn là được, nói thật lòng khán giả ngồi xem cũng chưa chắc biết trên vòng 10 điểm còn có vòng 10,1 đến 10.9 nha…….. ”

Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, ông dùng lực nhéo nhéo trán, đẩy đội trường đội ném đĩa về lại chỗ.

Người thuyết minh ở bên sân đấu vẫn đang lớn tiếng vang dội không chút kiêng dè mà biểu dương thành tích 9.9 điểm của người vận động viên trẻ tuổi nước H kia, nhiều lần cường điệu rằng người vận động viên ấy mới có 26 tuổi, tương lai sẽ chuyển mục tiêu bắt đầu tập luyện hạng mục súng lục hơi 10m. Tiền đồ vô hạn đang chờ đón cậu ta.

Lưu Nhàn không nghe nổi nữa: “ Huấn luyện viên Lâm của chúng ta mới có 25……… ”

Sài Quốc Hiên giơ tay lên, ngăn lại lời nói của bà ấy.

Dưới sân đấu đã hoàn thành mục điều chỉnh thử cuối cùng.

Trọng tài bày ra tư thế cho phép bắn súng, rồi lùi về một bên.

Lâm Mộ Đông gật gật đầu, từ trong túi áo ở trước ngực anh lấy ra một thứ gì đó, nắm chặt ở trong tay.

Máy quay đáng ghét lũi đến chỗ anh, hình ảnh bắt cận chính diện của anh, tỏ ý anh hãy cũng khán giả ở bên đài nói một câu.

Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên.

Lưu Nhàn nhìn vào màn hình lớn, con ngươi âm thầm ngưng đọng lại.

Bà gần như tưởng rằng bản thân mình đã nhìn thấy Lâm Mộ Đông của trước kia.

Là bảo hiểm kép của toàn đội bắn súng, tuyển thủ át chủ bài gần như đều hoàn toàn thảm bại trong bốn tiếng u tối, Lâm Mộ Đông người đã bắn từng phát từng phát súng giành được huy chương vàng, phá vỡ lời nguyền huy chương vàng đầu tiên.

Thần sắc của Lâm Mộ Đông lạnh nhạt, không có ý định muốn đáp lời người thuyết minh đang nhiệt tình hăng hái kia, anh điều chỉnh lại mic, đeo nút bịt tai cách âm lên.

Súng trong tay anh được giơ lên.

Ống kính lia đến miếng băng dán cơ trên cổ tay của anh, tiếng nghị luận ở bên đài dần dần vang lên.

Lâm Mộ Đông giống như đã sớm dự đoán được tất cả tình huống có thể xảy ra, đeo nút bịt tai cách âm lên, cánh tay giơ lên khẽ trầm xuống, anh vững vàng nhắm chuẩn vào tâm bia.

Người thuyết minh vẫn đang rộn ràng hăng hái đọc lại lý lịch trong quá khứ của Lâm Mộ Đông, trong tiếng nghị luận dồn dập, Lâm Mộ Đông nhắm mắt lại, rồi mở ra, bóp cò súng.

Sài Quốc Hiên nhắm chặt mắt lại, ông không chút động đậy ngồi yên ở trên ghế.

Lưu Nhàn không nhịn được ngồi thẳng lên, bà tách nhóm người ở trước mặt ra, sốt ruột nhìn vào màn hình.

Hình ảnh trên tấm bia giấy ngay tức khắc đình trệ lại, không thể thay đổi mà xuyên qua màn hình sáng bừng cả lên.

Vòng 10.5 điểm.

Lâm Mộ Đông đặt súng xuống, tay phải chậm rãi rũ ở bên người, anh khép mắt lại.

Toàn trường an tĩnh trong phút chốc, bỗng tiếng hoan hô vang lên như biển động núi gầm.

Tranh đấu thể thao theo một cách đủ thuần túy, dưới bất cứ lập trường và bất cứ quốc tịch nào, đều cho phép hoan hô vì một truyền kỳ chân chính.

Lưu Nhàn gần như không dám tin, bà dụi dụi đôi mắt muốn nhìn kỹ lại lần nữa, Sài Quốc Hiên đã đột ngột đứng dậy, kéo lấy bà nhanh bước chạy xuống dưới sân đấu.

Sắc mặt của ông nặng nề đến mức đáng sợ, dường như căn bản không vì thành tích tốt khi nãy mà có bất cứ sự vui vẻ nào, ông chỉ vội vàng một đường chạy thẳng xuống dưới đài.

Lâm Mộ Đông vẫn rũ mi mắt đứng ở trước vị trí ngắm bắn, không động đậy, không nói chuyện, dường như hoàn toàn không có cảm giác đối với thành tích của bản thân mình.

“ Làm sao thế?” Lưu Nhàn vẫn chưa biết tình hình thật sự, trong lòng bà sinh ra chút bất an, “ Tình trạng của huấn luyện viên Lâm không ổn sao? Hôm nay Diệp đội y không có đến, hay là tôi đi mượn một người……… ”

“ Không cần. ”

Sài Quốc Hiên đau lòng đến mức bàn tay đều có chút bất ổn, giọng nói khàn đặc: “ Đội y không có tác dụng gì, cậu ấy……… ”

Bước chân của bà ấy dừng lại, chân mày nhíu chặt lại không thành tiếng.

Trước khi trọng tài đi đến thăm hỏi, thân ảnh của Diệp Chi đã không biết từ nơi nào chui ra, cô đeo theo giấy chứng nhận nhân viên công tác được dán ba con tem không thiếu một con nào, xuyên qua dòng người chạy đến nơi ngắm bắn.

Lưu Nhàn bị dọa một phen: “ Không đúng nha, em ấy đã bị trật chân… ”

Cô gái nhỏ đã tiêm cho bản thân mình một mũi phong bế lén chạy ra ngoài còn chưa biết tương lai bản thân mình sẽ đối mặt với cái gì, cô chạy đến trước vị trí ngắm bắn, nhẹ nhàng kéo lấy tay của Lâm Mộ Đông.

Lâm Mộ Đông khẽ kinh hoảng.

Đáy mắt của anh gần như đã lạnh lẽo như băng, vào lúc này lại giống như bị nóng đến mức co lại, đình trệ một lúc lâu mới dần dần ngẩng đầu lên, chân mày khẽ nhíu chặt lại.

Mọi thứ đều quay lại.

Nương theo thời điểm bóp cò súng, mọi thứ đều đã quay trở về điểm ban đầu.

Giọng nói ở bên tai bị cách một lớp nút bịt tai, mơ hồ lại hỗn độn mà xuyên qua, trộn lẫn với những hình ảnh và giọng nói rời rạc lộn xộn trong ký ức, kiệt liệt khuấy động đầu óc của anh, cuồn cuộn dữ tợn.

……….

Không được dọa đến cô.

Lòng bàn tay trái vẫn nắm chặt lấy cái phần thưởng nhận được vì bản thân anh đã phối hợp trong việc chữa trị, Lâm Mộ Đông rũ tầm mắt, từng chút từng chút tìm lại giọng nói của bản thân, anh lên tiếng: “ Xin lỗi em. ”

Anh không có ngoan ngoãn phối hợp chữa trị.

Lâm Mộ Đông nhìn chằm chằm vào cô, anh cưỡng ép bản thân mình giơ tay lên, muốn đem phần thưởng kia trả lại cho cô.

Diệp Chi căn bản không có ý định lấy lại, cũng không để ý đến động tác của anh, hai tay cô nhẹ nhàng bao bọc lấy cổ tay phải hơi run rẩy của anh.

Trong đôi mắt của cô gái nhỏ dâng lên hơi nước, nhưng lại rất kiên cường không rơi một giọt nước mắt nào, vành tai bị lạnh đến nỗi ửng đỏ, cũng không biết đã âm thầm đứng ở bên cạnh bao lâu.

“ Không nghe lời. ”

Diệp Chi ngẩng mặt lên, không dùng chút sức lực nào nhẹ nhàng đánh vào cổ tay phải của anh, cô đau lòng đến mức chân mày nhíu chặt lại với nhau: “ Có đau không ạ……. ”

Bàn tay của Lâm Mộ Đông bỗng nhiên hung hăng run rẩy.

Diệp Chi vội vã ngẩng đầu lên, đang định mở miệng, bỗng Lâm Mộ Đông đã cúi đầu xuống, nắm chặt lấy tay cô.

“ Diệp đội y. ”

Lâm Mộ Đông nắm lấy cổ tay của cô, âm giọng trầm thấp, có hơi khàn, lịch huyết vô lan.

“ Anh đau. ”