Sau khi ăn cơm xong, Từ Kiều Kiều thừa dịp Trần Vũ đang rửa chén, ôm lấy từ sau, cười nói: "Trần Vũ, anh thật hiền lành nha~"
Chẳng những diện mạo đẹp trai, làm việc nhà cũng rất giỏi, biết giặt quần áo nấu cơm quét nhà rửa chén, quả thực chính là phiên bản của ốc đồng cô nương*.
* giống như cô Tấm của VN vậy.
Cô nghĩ, bà xã tương lai của Trần Vũ, chắc chắn là người hạnh phúc nhất thế giới, dù sao Trần Vũ vừa nhìn là biết rất thương vợ.
Nhưng cô vẫn sẽ cố gắng theo đuổi được anh!
"Bỏ tay ra."
Trần Vũ nhíu mày, đang rửa chén nên không tiện né tránh Từ Kiều Kiều chủ động đánh lén.
"Tôi không bỏ đấy." Từ Kiều Kiều chẳng những không buông tay ra, mà ôm càng chặt hơn, gối đầu lên lưng rộng lớn của anh, bàn tay nhỏ bé đặt ở cơ bụng rắn chắc vuốt ve qua lại: "Sao, anh định đi mách bà nội, nói tôi quấy rầy anh?”
Trần Vũ: "..."
Anh sắp bị người phụ nữ da mặt dày này làm cho mất hết bình tĩnh rồi.
Mách bà nội? Trong lòng Trần Vũ biết rõ bà nội còn ước gì mình và cô ở bên nhau, nên anh mới không đi làm loại chuyện dê vào miệng cọp này.
"Từ Kiều Kiều, cô..."
"Ai, đừng nhúc nhích, tay áo anh rơi xuống rồi, để tôi cuốn lên cho anh, đừng làm bẩn."
Từ Kiều Kiều buông Trần Vũ ra, di chuyển đến trước mặt anh. Mặt đối mặt, chóp mũi như muốn chạm vào nhau, lông mi rậm rạp của cô rủ xuống, cẩn thận ôn nhu xắn tay áo giúp Trần Vũ, giống như một người vợ hiền lành.
Nhìn dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh của cô, trái tim Trần Vũ bất giác đập hụt một nhịp, kéo tay áo lại, có chút lắp bắp: "... Cám ơn.”
Đây là lần đầu tiên khi anh làm việc nhà mà có một người phụ nữ ở bên cạnh xắn tay áo lên giúp, loại cảnh tượng ấm áp đầy tình yêu này anh chưa từng mơ tưởng đến, thế mà hôm nay lại thực hiện được.
Có đôi khi Trần Vũ cũng mơ hồ, rốt cuộc Từ Kiều Kiều có bao nhiêu mặt?
Lúc ở trước mặt anh thì vừa lẳиɠ ɭơ vừa phóng đãng, cái gì cũng nói ra được. Ở trước mặt bà nội lại vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện; nhưng bây giờ lại có thể vô cùng tự nhiên đóng vai một người vợ dịu dàng hiền lành làm cho anh động lòng...
"Được rồi, anh làm tiếp đi, tôi đi nói chuyện với bà nội một lát."
Từ Kiều Kiều thừa dịp Trần Vũ sững sờ vài giây, nhanh chóng hôn lên môi Trần Vũ một cái, cướp đi nụ hôn đầu tiên của người đàn ông này.
Cô còn cố ý dùng mánh khóe, không phải là loại nụ hôn như lướt qua, mà là dùng đầu lưỡi nhỏ bé của mình miêu tả dáng môi Trần Vũ, lại dùng sức cắn môi dưới của anh, đầu lưỡi liếʍ qua răng của anh, lưu lại cảm giác tê dại khiến người ta run rẩy…
“Từ Kiều Kiều!”
Trần Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được lỗ tai đang đỏ lên, ngay một giây trước khi anh nổi giận, Từ Kiều Kiều ăn vụng thành công đã nhanh chóng chạy trốn.
Không khí trên đường ở nông thôn rất tốt, cây cối rợp bóng, rất nhiều hoa và cỏ dại, trông rất hữu tình.
Hôn trộm thành công, tâm tình Từ Kiều Kiều cũng rất tốt, cô khoác tay bà nội, vừa kể chuyện cười chọc bà nội vui vẻ, vừa cùng bà tản bộ.
"Kiều Kiều, cháu đúng là một cô gái khiến người ta yêu thích, bà nội rất thích cháu."
Bà cụ hiền lành nhìn Từ Kiều Kiều, không biết cháu trai của mình với cô gái này có duyên phận hay không nhưng trong lòng bà rất hy vọng hai người này có thể ở bên nhau.
Sau khi Trần Vũ dọn dẹp nhà bếp xong, thấy bà nội thân thiết như người một nhà với Từ Kiều Kiều, nói cười vui vẻ.
Trong lòng anh có chút phức tạp và tức giận, mới hai ngày, Từ Kiều Kiều đã làm bà nội thích cô đến như vậy, thật đúng là yêu tinh!