Chương 4: Cõng Cô Đi Đường Núi

Đường trong thôn chưa từng được tu sửa nên đâu đâu cũng đều là đá, Từ Kiều Kiều mang giày cao gót, khập khiễng đi theo ở phía sau, đột nhiên không chú ý gót giày giẫm vào khe đá, chân truyền tới cơn đau đớn, cô bị trẹo chân rồi.

"Ui!"

Từ Kiều Kiều bị vấp ngã xuống đất, khuỷu tay cũng bị trầy xước nhiều chỗ, nghĩ thầm, bà đây ngàn dặm theo đuổi đàn ông còn chưa tính, bây giờ ngay cả chân cũng không đi được, thật sự là không đáng mà!

Trần Vũ đi ở phía trước nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Từ Kiều Kiều, cho rằng cô lại giở trò gì đó, không quay đầu lại, tiếp tục sải bước đi về phía trước.

Kết quả đến khi đi tới góc đường, thấy người phụ nữ kia còn chưa đi theo, phía sau cũng không có động tĩnh, để xác nhận cô đã rời đi chưa, Trần Vũ quay đầu lại, liền nhìn thấy trên tảng đá lớn phía sau, Từ Kiều Kiều đang ngồi một mình ở chỗ đó, cúi đầu, lấy mu tay bàn tay lau mắt.

Trong lòng anh căng thẳng, vội vàng quay trở về, dừng lại trước mặt Từ Kiều Kiều, hỏi cô: "Làm sao vậy?”

Từ Kiều Kiều vô cùng tức giận, không giả bộ nhu nhược nữa, chửi ầm lên: "Anh nói xem tôi bị làm sao? Đường núi ở đây là cái loại đường quái quỷ gì? Chân bà đây bị đau rồi, đi không nổi nữa.”

Trần Vũ yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.

Từ Kiều Kiều không hiểu Trần Vũ như vậy là có ý gì, mà thấy anh cũng không có ý chủ động muốn cõng cô, đành phải dùng sức véo đùi mình, khiến bản thân phải bật khóc lên: "Hôm nay tôi vì đi theo anh, cả ngày cũng không ăn cơm, bây giờ chân bị đau, tay thì trầy da, thật không còn sức để đi. Tôi thân con gái yếu ớt, anh cõng tôi đến nhà anh tạm trú một đêm, được không?”

Cô lo chỉ nói thôi sẽ không đủ thuyết phục, liền đưa khuỷu tay và bàn chân nhỏ bé trắng nõn đến trước mặt cho Trần Vũ nhìn.

Trần Vũ cúi đầu liếc mắt một cái, quả nhiên, cổ chân trái của cô sưng đỏ, khuỷu tay cũng bị đá cọ đến rách da chảy máu, trang điểm trên mặt cũng bị nhoè hết, trông rất te tua, giống như một con mèo nhỏ không ai muốn. Đôi mắt hồ ly sáng hơn cả những vì sao trên trời, cứ chớp chớp nhìn anh như vậy, khiến anh không nỡ nói ra lời cự tuyệt.

Trần Vũ ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly của cô, thấp giọng nói: "Đi lên."

“Hì hì, tôi biết Trần Vũ anh sẽ không thấy chết mà không cứu."

Từ Kiều Kiều thấy ý đồ của mình đã thực hiện được, lập tức vui vẻ một chân lò cò đi tới nằm sấp trên vai Trần Vũ.

Hai bầu ngực cô đè lên lưng Trần Vũ, thỉnh thoảng còn ma sát, làm Trần Vũ căng thẳng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Cô đừng ôm chặt như vậy.”

Từ Kiều Kiều lắc đầu, ghé vào tai anh nói: "Không ôm chặt, lỡ như ngã thì biết làm sao?”

Trần Vũ nhìn thẳng về phía trước, không biết là đang nói với mình, hay là đang trả lời Từ Kiều Kiều, giọng kiên định: "Tôi sẽ không để cho cô bị ngã.”

Từ Kiều Kiều nghe vậy cười càng vui vẻ, ôm Trần Vũ càng chặt, cô biết, người đàn ông này rất đáng tin mà, anh sẽ không nói những lời hoa mỹ, nhưng chỉ cần chuyện đã hứa thì nhất định sẽ làm được.

Cứ như vậy, Trần Vũ cõng Từ Kiều Kiều, nhẹ nhàng đi qua mỗi một con đường núi.

Bà nội của Trần Vũ ở sâu trong núi, giao thông vô cùng bất tiện, bọn họ đi gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi.

Mà trong một tiếng này, Trần Vũ đều cõng Từ Kiều Kiều.

Đến cửa nhà, anh mới thả Từ Kiều Kiều xuống.

Nhìn mồ hôi trên mặt Trần Vũ, Từ Kiều Kiều đau lòng, lấy tay lau đi cho anh, nũng nịu nói: "Anh vất vả rồi.”

Trần Vũ đang chuẩn bị nói gì đó thì vừa khéo bà nội đi ra mở cửa nghênh đón vào trong nhà, bà kích động nói: "Tiểu Vũ, cuối cùng cháu cũng trở về rồi, mau vào ăn cơm. Còn cô gái này là..."

Bà nội kéo tay Trần Vũ, từ ái nói, một lúc sau mới chú ý tới bên cạnh cháu bà có một cô gái trắng nõn lại dịu dàng, trên người cô gái khoác áo khoác của Trần Vũ.

"Cháu chào bà nội, cháu là Từ Kiều Kiều, là…bạn của Trần Vũ. Lần đầu tiên đến đây, cháu cũng không mang theo quà gặp mặt gì, cái này mời bà nhận lấy ạ.”

Từ Kiều Kiều rất nhiệt tình, cười tủm tỉm lấy ra một bao lì xì từ trong túi xách của mình đưa cho bà nội Trần Vũ.

Bà nội vô cùng vui vẻ, kéo tay Từ Kiều Kiều nói: "Ôi, không cần đâu, cháu đến là bà nội vui rồi, mau vào nhà ăn cơm, bên ngoài đang lạnh lắm.”

Đây là lần đầu tiên cháu trai dẫn bạn gái về, lại còn xinh đẹp như vậy, tính cách cũng rất tốt, bà nội thật sự mừng thay cháu mình.

"Bà nội, bà nhất định phải nhận lấy, đây là tâm ý của cháu."

Cuối cùng, Từ Kiều Kiều vẫn đưa bao lì xì.

Trên bàn cơm, Trần Vũ ăn cơm với tâm tình phức tạp.

Anh nhìn cái bao lì xì kia, mới phát hiện mình lại bị người phụ nữ kia tính kế.