Buổi trưa hôm nay, trong giờ nghỉ trưa, Trần Vũ quay lại cửa hàng nhỏ của Từ Kiều Kiều, mua một ít hoa quả, táo, chuối, lê, dâu tây mỗi loại đều mua một chút, để cô có thể thay đổi.
Anh nhớ Từ Kiều Kiều rất thích ăn đồ ngọt.
Tận đến lúc anh xách túi hoa quả vào cửa hàng, mới phát hiện hôm nay Từ Kiều Kiều không mở cửa.
Cô đã đi đâu?
Bình thường nếu không có chuyện gì đặc biệt cô sẽ không đóng cửa hàng.
Trần Vũ lấy điện thoại gọi cho Từ Kiều Kiều: “Em đang ở đâu?”
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói yếu ớt của Từ Kiều Kiều: “Ở bệnh viện.”
“Em bị ốm?”
Tim Trần Vũ thắt lại, cảm giác lo lắng bắt đầu bao trùm tâm trạng của anh.
“Ừ…”
Từ Kiều Kiều đang ngồi ở hành lang bệnh viện truyền nước.
Vốn dĩ cô muốn chụp ảnh gửi cho Trần Vũ để làm nũng một chút, xem Trần Vũ có vì cô mà không màng công việc, chạy đến không.
Kết quả, cô còn chưa chủ động nói với anh, anh đã gọi điện thoại đến.
Aizz, xem ra nếu muốn làm nũng thì phải làm sớm…
“Rất nghiêm trọng sao?” Trần Vũ vừa gọi điện thoại vừa bắt xe taxi: “Gửi địa chỉ bệnh viện cho tôi, tôi đến ngay lập tức.”
“Được.”
Từ Kiều Kiều ngoan ngoãn gửi địa chỉ cho anh.
Thực ra trong lòng cô rất mong Trần Vũ có thể chăm sóc mình, chỉ là cô không xác định được anh có tình nguyện chăm sóc cô hay không mà thôi.
Bây giờ xem ra trong lòng anh cô cũng có địa vị nhất định, Từ Kiều Kiều cười nhẹ một tiếng, nếu đã như vậy, cô có thể tiếp tục kế hoạch rồi.
Hai mươi phút sau, Trần Vũ đã đứng trước mặt Từ Kiều Kiều.
Anh cau mày, ánh mắt mang theo sự quan tâm lo lắng mà đến anh cũng không biết: “Tại sao lại ngồi đây truyền nước? Ngồi ở đây không tiện nghỉ ngơi, đợi một chút tôi đi đổi cho em đến giường bệnh nằm.”
“Aizz, Trần Vũ” Từ Kiều Kiều nắm lấy tay anh, không để anh đi. Cô lắc đầu, giọng rất nhỏ: “Không cần đâu, bây giờ những bệnh nhân khác trong này đều gấp hơn, bệnh của tôi cũng không nặng, không cần phải chiếm một cái giường bệnh.”
Trần Vũ ngây người, chầm chậm ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh cô. Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh thấy cô lương thiện đến vậy.
Từ Kiều Kiều nhìn túi đồ trong tay anh, đôi mắt hồ ly chớp chớp: “Trần Vũ, đây là mua cho tôi sao?”
Trần Vũ gật đầu: “Muốn ăn không?”
“Ừm, tôi muốn ăn dâu tây, anh đút.”
Từ Kiều Kiều há miệng, lười biếng nhìn Trần Vũ, dù sao bây giờ cô cũng là bệnh nhân, anh cũng không thể từ chối yêu cầu của cô.
Trần Vũ mở hộp dâu tây, lấy một quả đưa đến bên miệng Từ Kiều Kiều, hóa ra người đàn ông thô lỗ cũng có thể lộ ra một mặt dịu dàng tinh tế như vậy: “Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn. Ăn xong thì dựa vào vai tôi nghỉ ngơi một lúc, truyền nước xong tôi đưa em về.”
Anh dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Từ Kiều Kiều xem đã hạ sốt chưa. Đang yên đang lành không thể tự nhiên phát sốt, lúc ngủ cô rất hay đá chăn, bình thường nửa đêm anh tỉnh dậy đều đắp lại giúp cô, nhưng chắc là vẫn có lúc sơ ý, vì vậy cô mới cảm lạnh.
Trần Vũ đút dâu tây cho Từ Kiều Kiều, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, xem ra sau này lúc hai người ngủ cùng nhau, anh phải ôm chặt cô mới được, không để cô đá chăn lung tung.
“Ừm, biết rồi.”
Từ Kiều Kiều ăn dâu tây, nước dâu tây đỏ tươi chảy ra bên môi, Trần Vũ nhìn đến mức mắt tối lại, rất muốn để cô liếʍ sạch…
Ăn xong, Từ Kiều Kiều hơi buồn ngủ, cánh tay truyền dịch đặt lên tay Trần Vũ, nhắm mắt dựa vào vai anh nghỉ ngơi, cảm thấy rất an tâm.
Lúc sắp ngủ thϊếp đi, Từ Kiều Kiều nghĩ, đúng thật là không ngờ đến, tên đầu gỗ này thế mà lại mua hoa quả cho cô, lại còn quan tâm cô, xem ra chỉ cần cô cố gắng hơn nữa,Trần Vũ nhất định sẽ trở thành người đàn ông của cô.
Khi một người đàn ông bắt đầu quan tâm chăm sóc một người phụ nữ thì có nghĩa là lúc anh thích người phụ nữ đó đã không còn xa nữa.