Đây là ngày thứ bảy Từ Kiều Kiều ở lại thôn, nói thật, nếu như không phải vì theo đuổi đàn ông, có đánh chết cô cũng sẽ không ở lại chỗ này, lại còn ở lâu như vậy.
“Trần Vũ!”
Từ Kiều Kiều ngồi trên sô pha, hướng về phía phòng ngủ dịu dàng gọi.
"Làm sao vậy?"
Trần Vũ từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, đi tới cửa, liền nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc mỏng manh ngồi trên sofa nhìn mình với ánh mắt giận dữ.
"Rất nhiều muỗi cắn tôi, rất nhiều chỗ trên đùi đều bị muỗi cắn, ngứa chết đi được..."
Từ Kiều Kiều giữ móng tay dài, cào một cái, trên bắp chân bóng loáng trắng nõn đã liền hiện ra vài vết đỏ.
Trần Vũ nhướng mày, anh không muốn Từ Kiều Kiều cào làn da như vậy, sẽ rất đau, vì thế bước hai ba bước đi qua: "Đừng nhúc nhích, tôi đi lấy dầu thơm.”
Muỗi ở thôn vốn đã nhiều, mà da của người phụ nữ này lại mềm mại, bị cắn là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng anh lại sinh ra một tia đau lòng.
"Trần Vũ, anh còn muốn ở nhà bao lâu nữa?"
Từ Kiều Kiều nằm trên sofa, tùy ý để Trần Vũ bôi dầu thơm lên chân mình.
Dầu thơm mát lạnh, bôi lên đùi, sẽ có hơi nhói, nhưng ít nhất làm cho cô không còn thấy ngứa nữa.
"Ngày mai về." Trần Vũ trầm giọng nói.
Ở quê cũng lâu rồi, ngày nghỉ của anh vốn cũng đã dùng hết, nên cần phải trở về làm việc sớm.
Mặc kệ như thế nào, thân thể bà nội cũng xem như còn khoẻ, đây là chuyện làm cho anh cảm thấy vui vẻ nhất.
Buổi chiều, Từ Kiều Kiều kéo Trần Vũ đi dạo.
Đi bộ hơn một giờ, Từ Kiều Kiều mới đến trường tiểu học duy nhất trong trấn bọn họ.
Ở đây, tất cả mọi thứ đều rất đơn sơ, không có mấy tầng lầu, không có sân nhựa, chỉ có dùng mấy căn phòng cũ làm lớp học, trông rất bẩn, các giáo viên xây dựng một sân bóng đá cho trẻ em để nghỉ ngơi và chơi đùa.
Ở trong thôn có rất nhiều trẻ em, Từ Kiều Kiều vào cửa hàng nhỏ mua vài thứ bỏ vào trong túi, sau đó gửi tới cho bọn họ.
Chỉ là một số đồ văn phòng phẩm và đồ dùng sinh hoạt bình thường, cùng với một ít đồ ăn vặt, nhưng bọn nhỏ rất kích động, vô cùng yêu thích cô, miệng nhỏ liên tục gọi chị ơi chị à, hận không thể dính luôn vào cô.
Trong miệng Từ Kiều Kiều ngậm một cây kẹo mυ"ŧ, nhìn bọn nhỏ đang chơi bóng đá cách đó không xa, trong ánh mắt là hâm mộ và cảm khái: Đúng là trẻ em không biết buồn, sau này lớn lên, sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề, nhưng bây giờ bọn nhỏ đơn thuần đáng yêu chỉ cần có kẹo ăn, có bạn ở bên cạnh, là giống như có được cả thế giới.
Trần Vũ đứng bên cạnh Từ Kiều Kiều, nhìn sườn mặt cô, trái tim không khống chế được lại đập nhanh: Người phụ nữ này, ngoại trừ lúc ở trước mặt anh vừa dâʍ đãиɠ vừa lẳиɠ ɭơ, nhưng trong lòng lại rất thiện lương, dù là đối với bà nội của anh, hay là đối với đám trẻ con này.
Ánh mắt của một người không giả vờ được, ánh mắt Từ Kiều Kiều nhìn về phía bọn nhỏ là ánh mắt chân thành và ấm áp, chứ không phải cố ý muốn biểu hiện trước mặt anh, cô thực sự muốn giúp đỡ trẻ em ở đây.
"Nhìn tôi làm gì?"
Từ Kiều Kiều không quay đầu, nhưng biêt Trần Vũ vẫn đang nhìn chằm chằm mình,: "Tôi biết tôi rất đẹp.”
Trần Vũ không nhịn được, cười ra tiếng, lần đầu tiên thừa nhận: “Cô quả thật rất đẹp.”
Không phải Từ Kiều Kiều tự luyến mà đây là sự thật.
Chẳng qua là trước kia anh không muốn bị cô mê hoặc, nên cố ý không dám nhìn kỹ mặt cô, sợ nhìn lâu sẽ rơi vào đó không thoát ra được.
Trần Vũ nhìn một sợi tóc dài bên khóe miệng Từ Kiều Kiều, rất muốn đưa tay vén cho cô, thấp giọng nói: "Bọn nhỏ nơi này đều rất thích cô.”
Cô rất thân thiện.
Từ Kiều Kiều nhìn về phương xa, hai tay đặt trên lan can màu trắng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu: "Tôi cũng rất thích bọn chúng.”
Nếu có cơ hội trong tương lai, cô sẽ trở lại để thăm chúng.