Chương 3: Muốn cắn một ngụm

Chúc Vãn Nịnh giống như gặp được một kinh hỷ rất lớn, không hề thấy buồn ngủ, vì thế bắt đầu đóng gói hành lý, chờ đến khi buồn ngủ đã là rạng sáng.

11 giờ sáng vừa mở mắt, cô mở điện thoại ra thấy có ba cuộc gọi nhỡ, lần lượt là 8 giờ sáng, 9 giờ, 10 giờ, đều là cùng một người.

Nam thần!

Đầu óc cô lập tức thanh tỉnh, hít sâu một hơi sau đó vội vàng gọi lại.

Sau hai hồi chuông, đối phương liền bắt mấy.

Cô không chờ đối phương mở miệng đã xin lỗi trước: “Ngại quá ngại quá, em ngủ quên.”

Bên kia truyền đến ý cười trong trẻo: “Không sao, anh chỉ muốn hỏi em, đồ đạc đã thu dọn xong chưa?”

Chúc Vãn Nịnh nhìn đủ lại hộp giấy và hành lý lộn xộn trên sàn, chột dạ nói: “Sắp thu dọn xong rồi.”

“Vậy hai giờ chiều anh tới đón em.”

“Được, tốt.”

Sau khi cúp máy, Chúc Vãn Nịnh lê dép lê vọt vào phòng vệ sinh rửa mặt, cơm cũng chưa ăn liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô phải chuẩn bị cho tốt trước khi nam thần tới cửa.

Đáng tiếc cô đã đánh giá cao năng lực của mình, cũng xem nhẹ không gian đã ở một năm này, nhìn không nhiều lắm, nhưng những vật dụng nhỏ lại không ít, còn phải phân loại, bằng không lần sau muốn dùng sẽ tìm không thấy.

Khi Tô Dữ Chu vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt vô thố của cô đứng giữa bảy tám cái thùng giấy.

“Anh ngồi một lát đi, em sắp xong rồi.”

Chúc Vãn Nịnh rất thất bại, ngay từ đầu đã để lại cho anh ấn tượng kém như vậy, anh có thấy hối hận khi chọn đối tượng kết hôn như vậy không?

Tô Dữ Chu vén tay áo lên, trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Hai người thu dọn sẽ nhanh hơn.”

Chúc Vãn Nịnh muốn khuyên can, nhưng anh đã bắt đầu động thủ nhặt sách trên mặt đất bỏ vào trong hộp.

Anh không chỉ không ghét bỏ mình, còn nghiêm túc giúp cô sắp xếp, trong lòng Chúc Vãn Nịnh thấy cảm động, nam thần thật tốt.

Có sự giúp đỡ mạnh mẽ, không đến một giờ toàn bộ đã thu dọn xong.

Chúc Vãn Nịnh vui vẻ nói: “Cảm ơn anh, nếu không cả buổi chiều em cũng chưa dọn xong.”

Tô Dữ Chu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô, trái tim hơi nhộn nhạo.

Chúc Vãn Nịnh mỉm cười, cảm thấy ánh mắt anh có chút khác thường, nhẹ nuốt nuốt nước miếng.

Trong không gian an tĩnh, hai người đứng rất gần nhau, trên người anh có một hơi thở nhẹ nhàng tươi mát, giống như dòng nước thanh mát của lá xanh tươi mới tháng ba, như ấn tượng anh để lại cho người khác, sạch sẽ ôn hòa lại có cảm giác xa cách.

Đột nhiên anh duỗi tay về phía cô, trái tim Chúc Vãn Nịnh nhảy loạn, anh muốn làm, làm gì?

Ngón tay thon dài dừng trên sườn mặt cô, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, so với trứng gà pudding còn mềm mại hơn, yết hầu Tô Dữ Chu hơi nghẹn lại, thật muốn cắn một ngụm.

Lòng bàn tay có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng mơn trớn da thịt, lưng Chúc Vãn Nịnh hơi run rẩy, lại không dám biểu hiện ra ngoài.

“Dính chút bụi.”

Yết hầu Tô Dữ Chu hơi nghẹn giải thích, khi thu tay lại, mí mắt buông xuống che giấu sự lưu luyến trong mắt.

Chúc Vãn Nịnh nhớ tới vừa rồi cô nhặt chiếc bút từ khe bàn lên, hẳn là khi đó không cẩn thận chạm vào.

Cô vặn ngón tay nhẹ ừ một tiếng.

Khi xe chạy đến nơi ở của Tô Dữ Chu, Chúc Vãn Nịnh mới biết anh sống ở thành nam, mảnh đất phồn hoa náo nhiệt nhất Bình Thành.

Hai người tiến vào thang máy, Tô Dữ Chu ấn tầng lầu, Chúc Vãn Nịnh di thanh: “Nhà anh ở tầng 19?”

Tô Dữ Chu nhìn về phía cô: “Rất kinh ngạc?”

Chúc Vãn Nịnh gật đầu lại lắc đầu, cô vuốt mũi ngượng ngùng cười nói: “Con số may mắn của em là 19, chỗ ngồi ba năm cao trung cũng đều là 19, cho nên nhìn thấy tầng 19 của anh, em cảm thấy rất có duyên.”

Thang máy im lặng hai giây, mới nghe thấy giọng nói đè nặng của anh, nhẹ chậm đã mà nói: “Đúng là rất có duyên, anh cũng rất thích 19.”

Không biết vì sao, Chúc Vãn Nịnh cảm giác thang máy hình như có hơi nóng, cô có chút không biết theo ai, chỉ có thể nhìn thẳng vào con số đang tăng lên, cầu nguyện nhanh đến đi.

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~