Chương 15: Chuẩn bị quà

Ngày thứ ba sau khi lãnh chứng, Chúc Vãn Nịnh đã thành thật thú nhận với Ông nữ sĩ, không hề ngoài ý muốn mà bị mắng.

“Mẹ là thấy con mỗi ngày đều ở nhà, mới nhờ người ta giới thiệu cho con một vài chàng trai để làm quen, mở rộng vòng bạn bè, không phải bảo con vội vàng kết hôn, ai, con là muốn mẹ tức chết đây mà!”

Chúc Vãn Nịnh lắp bắp nói: “Con biết, nhưng mà mẹ yên tâm, nếu mẹ gặp anh ấy mẹ cũng sẽ thích anh ấy.”

Ngay từ đầu Ông Tranh cũng không yêu cầu cô phải kết hơn, cho nên bà cũng không hỏi kỹ người giới thiệu, chỉ biết người này các phương diện đều rất ưu tú, nhưng chuyện kết hôn ngay ngày xem mắt này, đã để lại ấn tượng cực kém trong lòng bà, rất có thể là lừa hôn, chỉ có đứa con gái ngốc của bà mới thấy thích.

Ông Tranh biết vậy chẳng làm, phải biết rằng con gái mình ngây thơ như vậy, bà không nên mặc kệ cô một mình đi gặp mặt, nhưng nói nhiều cũng vô ích.

“Buổi biểu diễn của mẹ bên này không thể gián đoạn, chờ mẹ trở về sẽ tìm con tính sổ!”

Vì thế Chúc Vãn Nịnh thấp thỏm bất an chờ đợi Ông nữ sĩ triệu hồi.

Tô Dữ Chu biết được ngày mai ba mẹ vợ muốn gặp anh, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn bắt đầu trầm tư.

Chúc Vãn Nịnh thấy anh nhướng mày, cho rằng anh đang khó xử, vuốt cái mũi nhỏ nói: “Trước đó em nói còn ba ngày nữa, nhưng hôm nay bọn họ đã trở về sớm, có phải anh rất khó xử hay không, nếu ngày mai anh không có thời gian, em sẽ về nhà gặp họ trước.”

Cô suy nghĩ vì anh, điều này làm trái tim Tô Dữ Chu vô cùng ấm áp, anh lắc đầu cười nói: “Không phải nguyên nhân này, chỉ là kế hoạch bị quấy rầy, anh sợ chuẩn bị hấp tấp sẽ thất lễ.”

Chúc Vãn Nịnh nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự chỉ có một mình cô trở về, Ông nữ sĩ khẳng định sẽ có ấn tượng không tốt với anh, cô không muốn Ông nữ sĩ cùng Lão Chúc hiểu lầm.

Cô cười nói: “Anh đừng lo lắng, ba mẹ em đều rất dễ ở chung, hơn nữa em cảm thấy hai người sẽ thích anh thôi.”

Tô Dữ Chu mặt ngoài đồng ý trong lòng lại không dám thả lỏng, anh cẩn thận dò hỏi sở thích của ba mẹ cô, sau đó trở về thư phòng gọi mấy cuộc điện thoại.

Sáng sớm hôm sau, hai người thu thập xong ra cửa, Chúc Vãn Nịnh vốn tính đi siêu thị mua chút trái cây, nhưng Tô Dữ Chu nói với cô anh đều đã chuẩn bị tốt rồi.

Trên đường đi, Tô Dữ Chu dừng xe ở ven đường, bên cạnh sớm đã có một chiếc siêu xe đỗ ở đó, Tô Dữ Chu vừa xuống xe đối phương cũng đẩy cửa ra.

Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bình thường màu trắng, khí vũ hiên ngang, nhưng giống như chưa tỉnh ngủ, ngáp vài cái.

Chúc Vãn Nịnh ngồi trên ghế phụ, nhìn hai người nói chuyện, sau đó đối phương mở thùng xe ra, Tô Dữ Chu từ bên trong xách ra vài túi quà.

Khi rời đi, đối phương nhìn vài mắt về phía cô, cô cảm giác người này có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra.

Tô Dữ Chu đặt đồ vào cốp xe, sau đó anh lên xe, Chúc Vãn Nịnh tuy rất tò mò anh nhờ người chuẩn bị cái gì, nhưng ngại hỏi.

Anh một lần nữa khởi động xe cười nói: “Còn một thứ nữa, mua xong chúng ta có thể đến nhà em.”

“Anh không cần tốn nhiều tiền như vậy đâu, ba mẹ em chủ yếu là muốn gặp anh mà thôi.” Chúc Vãn Nịnh vội nói.

Tô Dữ Chu nhìn định vị lái xa: “Anh biết, nhưng lễ không thể bỏ được, hơn nữa đối tốt với ba mẹ em, không phải là tiêu tốn, mà là hiếu kính.”

Chúc Vãn Nịnh không hiểu sao mặt lại nóng lên.

Anh đã coi ba mẹ cô giống như người thân để đối đãi.

Chúc Vãn Nịnh không nói thêm nữa, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ dừng lại ở cửa hàng bán hoa, chờ anh từ cửa hàng bán hoa đi ra, trong tay ôm một bó hoa xinh đẹp.

Anh cẩn thận đặt hoa ở hàng ghế phía sau, mày thả lỏng hơn vài phần: “Toàn bộ đã chuẩn bị xong, xuất phát.”

Chúc Vãn Nịnh quay đầu lại nhìn hoa, trong lòng có chút cảm động, anh thật sự nghiêm túc với cuộc hôn nhân của bọn họ.

Hôm nay cô nhất định sẽ giúp anh nói tốt, không cho ba mẹ không hài lòng với anh!

----------

Mọi người hãy DONATE/ ĐỀ CỬ cho truyện để mình có động lực ra truyện sớm nha~~~