Chương 7: Chẳng những là tên tâm thần mà còn là tên điên

Cô cau mày tỏ vẻ kinh tởm, ném chiếc hộp về phía anh.

“Bộp”, chiếc hộp rơi vào đùi người đàn ông.

Phó Đình Yến cúi đầu nhìn, sau đó trên môi nở nụ cười ái muội: “Không cần phải xấu hổ, dù sao chúng ta cũng lớn cả rồi.”

Thật ra chiếc xe anh đang lái không phải xe của anh, lúc lên xe anh không để ý, không ngờ trên xe có thứ này.

Hứa Nam Tịch nhìn ra ngoài, “Không phải ai cũng hạ lưu như anh.”

“Cái này mà là hạ lưu? Chẳng lẽ lúc em làʍ t̠ìиɦ với Chu Uý Trì không dùng cái này?”

Khuôn mặt bình tĩnh của cô hiện lên những vết nứt, đồ thần kinh!

Phó Đình Yến liếc nhìn nhãn hiệu bαo ©αo sυ, thản nhiên nói: “Của Okamoto siêu mỏng, thoải mái hơn Durex nhiều, em dùng thử xem.”

Hứa Nam Tịch im lặng, dù anh nói gì cô cũng không trả lời, chỉ coi như anh đang nói nhảm mà thôi.

Cô nhìn chằm chằm cửa xe bị chốt, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã lên xe.

Cho dù cô có bản lĩnh thì cũng chỉ có thể đối phó với một người đàn ông bình thường, nhưng quan trọng là…Phó Đình Yến không phải người bình thường.

Hơn nữa anh đang lái xe, nếu lái đến địa bàn của anh, cô không thể bảo đảm rằng mình không rơi vào thế bị động.

Phó Đình Yến liếc nhìn vẻ mặt có hơi căng thẳng của cô, khoé miệng cong lên nở nụ cười.

Anh không tin cô không biết sợ, dù sao cũng phải dùng thứ gì đó doạ cô, để sau này cô không dám ra tay trước mặt anh.

Sau khi lái xe với tốc độ không nhanh không chậm vài phút, anh đột nhiên dẫn chân ga, một trăm mét, hai trăm mét ——

Chiếc xe lập tức tăng tốc, lao vυ"t trên đường.

Anh giống như phát điên, vượt qua những chiếc xe khác hết lần này đến lần khác, nếu gần thêm chút nữa là đâm nhau rồi.

Tốc độ lái xe của anh khiến đầu Hứa Nam Tịch choáng váng, cô vừa định bảo anh giảm tốc độ thì anh đột nhiên bẻ lái sang phải.

Xe chạy quá nhanh, nửa người trên của cô nghiêng mạnh sang bên trái, ngã vào vai anh.

Phía trước có một ngã tư, cảnh sát giao thông đang túc trực ở đó.

Hứa Nam Tịch cố gắng ngồi thẳng dậy, thở phào khi nhìn thấy cảnh sát giao thông.

Anh sẽ kiềm chế bản thân một chút, phải không?

Phó Đình Yến không hề giảm tốc độ một chút nào, trực tiếp lái thẳng qua vạch vàng, đi ngang qua trước mặt cảnh sát giao thông.

Mẹ kiếp, chẳng những là tên tâm thần mà còn là tên điên.

Cũng may cô đã trải qua rất nhiều chuyện, phản ứng không quá hoảng loạn, ngược lại, giọng điệu khá bình tĩnh, “Anh muốn làm gì?”

Người đàn ông lại đạp ga.

Hứa Nam Tịch vội vàng nắm chặt thắt dây an toàn.

Hiện tại đang giờ cao điểm, trên đường có rất nhiều xe, nếu anh còn lái xe như vậy thì khó mà đảm bảo không xảy ra tai nạn.

Anh không tiếc mạng sống nhưng cô thì tiếc.

Phó Đình Yến nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của cô thì cảm thấy khó chịu, anh nhất quyết phải phá hủy mới bằng lòng bỏ qua, sau đó anh va vào chiếc xe bên cạnh.

Hứa Nam Tịch thấy lời nói của mình không có tác dụng, cô đành phải giơ tay sờ eo tìm súng.

Cô là cảnh sát hình sự, thường xuyên mang theo súng, cho dù không thể dùng nó để gϊếŧ anh, nhưng nói không chừng có thể kiểm soát anh.

Phó Đình Yến liếc nhìn động tác nhỏ của cô, anh dùng một tay giữ cổ tay của cô, “Tốt nhất là em nên thành thật một chút.”

“Anh định đưa tôi đi đâu?”

Anh không trả lời mà hỏi lại, “Mấy ngày trước cảnh sát bất ngờ ập vào giải trí Hổ Phách, suýt nữa thì hạ gục tôi, cuối cùng cơ sở kinh doanh phải đóng cửa tạm dừng kinh doanh, em là người bắt người đúng không?”

Hứa Nam Tịch nhẹ nhàng mím môi, “Giải trí Hổ Phách là của anh?”

“Nếu không thì?”

“Vậy thì lời xin lỗi của tôi thừa thãi rồi.”

Lần đó trước khi nhận nhiệm vụ, đội trưởng Lý đặc biệt ra lệnh không được động vào Hổ Phách, nói rằng hậu trường rất chắc, phía sau liên quan đến đồng nghiệp của bọn họ, một khi niêm phong thì sẽ thu hút nhiều quan chức cấp cao.

Nhưng bên trong thật sự quá tối.

Khi cô nhìn thấy một cô gái tầm 17-18 tuổi bị người đàn ông đánh bằng roi trước mặt mọi người, bò trên mặt đất giống như một con chó, cô thật sự không thể nhắm mắt làm ngơ được.