Biên tập: Mặc Nhiên
——————————————–
Phượng Lăng vừa rời khỏi, gã thái giám giám thị Phượng Quân cũng vừa về tới.
Phượng Quân trấn áp nỗi lòng đang quay cuồng dậy sóng, hỏi.
“Vương công công, nghe nói tối nay phụ hoàng muốn mở sách phi yến?”
Vương công công cúi đầu trả lời. “Đúng ạ, Hoàng thượng mở tiệc ở Tụ Tiên điện chiêu đãi triều thần.”
Phượng Quân hỏi tiếp, “Ta có thể tham dự?”
“Dĩ nhiên ạ.”
“Với thân phận gì?”
Thái giám không nói.
“Ta hỏi ngươi với thân phận gì?” Phượng Quân vỗ bàn thật mạnh.
Vương công công vội vàng quỳ xuống, “Nô tài không dám nói.”
Hay cho một câu “Không dám nói”, đây chẳng phải là câu trả lời tốt nhất? Phượng Quân sao cũng không ngờ tới, Phượng Vũ lại hận hắn đến nỗi
dùng tới chiêu hiểm ác này.
Đường đường là hoàng tử lại thành phi tần hậu cung, còn gì mỉa mai hơn?
Phượng Quân không dám tin, nhưng lại không thể không tin. Phượng Vũ thật sự rất hiểu rõ hắn, so với mấy hình phạt nghiêm trị, nhục nhã kiểu này càng khiến hắn khó chịu hơn.
“Ta muốn gặp hoàng thượng!” Phượng Quân lòng đầy phẫn nộ, siết chặt hai nắm tay.
Nói thì chậm, diễn ra lại nhanh, một thanh âm uy nghi thanh lãnh lạnh lùng từ ngoại điện đột ngột truyền vào.
“Ngươi muốn gặp trẫm?”
Phượng Quân cả kinh, theo tiếng nhìn lại, người tới không phải Phượng Vũ thì còn ai?
Quân vương một thân hoàng bào hỏa hồng, nhếch môi cười lạnh, khoan thai bước vào điện, dáng người kiệt ngạo, tựa như thần thánh làm người ta không dám nhìn thẳng, vừa xuất hiện liền khiến người tự nhiên sinh ra sợ hãi.
“Nô tài khấu kiến hoàng thượng.” Vương công công run rẩy cuống quít dập đầu thỉnh an.
Đôi mắt hẹp dài sắc bén của Phượng Vũ dừng trên người Phượng Quân, cong lên khóe môi duyên dáng, tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thấy trẫm còn không thỉnh an?”
Đôi môi mỏng của Phượng Quân hơi nhếch lên, nhịn xuống cơn đau nơi hậu đình, quỳ xuống nói.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Trước mặt người khác bọn họ là phụ tử, cấp bậc lễ nghĩa tuyệt không thể làm loạn.
Phượng Quân nói từng chữ thong thả rõ ràng, cố tình nhấn mạnh điểm này.
Phượng Vũ liếc gã thái giám quỳ bên chân, “Ngươi lui ra đi.”
“Vâng ạ, nô tài cáo lui.”
Lúc rời đi thái giám còn thuận tay đóng lại đại môn, cánh cửa khép chặt mang đi chút tia nắng ấm áp hiếm hoi cuối cùng trong tẩm điện.
Quân vương thong thả tao nhã bước đến, ánh mắt lạnh như băng quét khắp người Phượng Quân, sau đó ngồi xuống cái ghế sau lưng hắn. Sau lưng Phượng Quân lập tức như bị kết băng, cả người cứng ngắc.
Quân vương vẫn chưa cho hắn đứng dậy, hắn đành phải nhận mệnh quỳ yên một chỗ không động đậy.
“Mới vừa rồi ngươi hô to muốn gặp trẫm là vì chuyện gì?” Khẩu khí Phượng Vũ lãnh đạm hờ hững.
Việc nhục nhã đó, ở trước mặt Phượng Vũ khiến Phượng Quân có chút không mở miệng nổi, chần chờ một lát mới cúi đầu nói.
“Ngài… ngài là sắc lập ta làm nam phi?”
Phượng Vũ cười lạnh một chút, nói, “Ngươi đã biết rồi à.”
Phượng Quân vừa nghe lập tức cả người phát lạnh, vội vàng xoay người lại, dập đầu cầu khẩn.
“Khẩn cầu hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
Phượng Vũ lại dùng thanh âm lạnh lùng mỉa mai.
“Quân vô hí ngôn, còn nhớ rõ lời trẫm nói đêm qua không?”
—- Nếu ngươi hầu hạ khiến trẫm vừa lòng, ngày mai trẫm liền phong ngươi làm Quân phi, thấy thế nào?
Lúc ấy hắn chỉ cho đó là một câu châm chọc, không thể tưởng được Phượng Vũ lại muốn làm thật. Nhưng chuyện này không hợp tình hợp lý, quan hệ của bọn họ không giống bình thường a!
Phượng Quân âm thầm kinh hãi, chưa dám ngẩng đầu lên, chỉ nói.
“Hoàng thượng, ngài không sợ như thế sẽ bôi nhọ danh dự hoàng thất sao?”
Cho dù Hỏa Phượng quốc cũng đã từng có nam phi, nhưng với người ngoài mà nói bọn họ vẫn là phụ tử, sao có thể vi lσạи ɭυâи thường đạo lý, thế chẳng phải khiến cho thiên hạ nhạo báng!
“Thể diện hoàng thất?” Phượng Vũ hừ lạnh, khinh thường nói, “Tội mẫu thân ngươi phạm phải cũng đủ làm hoàng thất thổ thẹn rồi, trẫm còn sợ nhiều thêm một chuyện mất mặt sao?”
Phượng Quân run sợ, tiếp tục van cầu. “Xin hoàng thượng nghĩ lại.”
Thấy thanh niên bình thường cao lớn tuấn vĩ giờ run sợ quỳ trước mặt mình, tâm tình Phượng Vũ vô cùng thoải mái, đôi môi mỏng họa xuất một độ cong tuyệt diễm âm ngoan, “Bất quá, trẫm cũng không đến nỗi vì mẫu tử các ngươi mà hủy hết danh dự hoàng thất, các ngươi không xứng.”
Phượng Quân hai tay và trán vẫn còn dán xuống nền đất lạnh băng, thấp giọng nói.
“Đúng thế, hoàng thượng… thánh minh.”
Hắn khúm núm như vậy, không biết đã đủ làm vừa lòng quân vương?
Bỗng nhiên, một vật gì đó mát mát rơi trên tay hắn, hắn ngẩng đầu liền thấy đó là một mặt nạ da người cực kỳ tinh xảo. Trong nháy mắt tâm liền đại loạn.
“Đây là—”
Một ý tưởng cực kỳ đáng sợ hiện lên trong đầu Phượng Quân, khiến hắn vì kinh hách quá độ mà quên đi thân phận, bật thẳng người đứng dậy nhìn chằm chằm quân vương.
“Trẫm cho ngươi một chút tình nghĩa, tối nay mang cái này đến dự, thế nào?” Quân vương ngồi đó nở nụ cười, nhưng lại làm cho người ta không cảm giác được nửa phần ý cười.
Sự thật đúng như y nghĩ, sắc mặt Phượng Quân lập tức trắng bệch.
Xem ra Phượng Vũ đã sớm có chuẩn bị, vô luận thế nào cũng buộc hắn phải nhận trừng phạt hoang đường đáng sợ này.
Một khi mang mặt nạ da người, tự nhiên không ai biết hắn chính là đại hoàng tử Phượng Quân, chỉ xem hắn như nam phi do Phượng Vũ nhất thời hứng khởi mà sắc lập. Cứ như vậy, chẳng những không tổn hại gì đến thể diện hoàng thất, mà ngay cả các triều thần cũng sẽ không bận tâm can thiệp vào.
Kế này của Phượng Vũ bất quá chỉ tổn thương mỗi một mình Phượng Quân hắn, mệt cho hắn mới đó còn lo lắng vì chuyện này mà ảnh hưởng hoàng thất, hắn thật đúng là quá tự đề cao chính mình.
Trước mắt nội lực của hắn hoàn toàn không có, mặc dù muốn chống cự cũng chỉ lực bất tòng tâm, bất đắc dĩ nhất chính là, cái giá phải trả khi chống lại quân vương hắn đây kham không nổi!
Ánh mắt người nọ nhìn hắn tràn ngập hận ý, hắn sao lại nhẫn tâm làm tăng thêm vào phần?
Phượng Quân ảm đạm cười khổ.
“Hoàng thượng tựa hồ thánh ý đã quyết, Phượng Quân có thỉnh cầu thêm nữa cũng chẳng kết quả gì?”
Giọng Phượng Vũ chợt lạnh đi, “Hầu hạ trẫm khiến ngươi ủy khuất?”
Phượng Quân nét cười khổ càng thêm sâu. Hắn vốn là thân phận hiển quý, dưới một người trên vạn người, hiện giờ bắt hắn trở thành nữ tử hậu cung bình thường hầu hạ quân vương, bảo hắn chịu làm sao được?
Thấy hắn không nói, Phượng Vũ nghiêm mặt.
“Ngươi không cam lòng? Ngươi có tư cách gì không cam lòng? Ngươi bây giờ là cái thá gì?!”
Phượng Quân bị một câu nói đó đâm vào lòng đau đớn không thôi.
Phượng Vũ hận hắn xét ra cũng đúng, nhưng chuyện cha mẹ đã làm hắn cũng không thể nào sửa đổi, chỉ có thể nén giận cầu xin tha thứ. Hắn trên chiến trường vốn luyện ra tâm địa cứng rắn, nhưng tâm có cứng rắn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể chịu nổi người mình xem trọng hết lần này đến lần khác tổn thương mình.
Phượng Vũ trầm giọng nghiến răng nói. “Nhờ trẫm sủng hạnh ngươi mới có tư cách ở lại hoàng cung này, nếu không với loại nghiệt chủng thấp hèn như ngươi, làm sao xứng bước chân vào cung đình hoàng thất?”
Trên mặt Phượng Quân đã không còn huyết sắc, ánh mắt đau đớn nhìn Phượng Vũ.
Giọng nói mỉa mai tựa như một thanh đao vô hình, vô thanh vô tức đâm vào bên trong da thịt.
Phượng Vũ đột nhiên đứng dậy, bước nhanh đến túm Phượng Quân từ dưới đất lên, ném lại bàn trà.
Phượng Quân bất ngờ không kịp đề phòng cả người ngã lên bàn, toàn bộ trà cụ rơi xuống đất vỡ nát tan tành.
Thân ảnh tinh tế nhưng đủ lực áp bức của Phượng Vũ tiến lại gần, túm tóc bắt buộc hắn ngẩng mặt lên nhìn mình, lạnh lùng nói.
“Ngươi không phải nói muốn thay mẫu thân ngươi chuộc tội sao? Trẫm cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có biện pháp khiến trẫm cưng chìu ngươi, biết đâu ngày nào đó trẫm sẽ tha thứ các ngươi.”
Dùng loại phương pháp mở chân ra cho y sủng hạnh để chuộc tội? Nếu không phải sợ làm Phượng Vũ tức giận, Phượng Quân thật muốn cười to, cười chính mình yêu một người, yêu đến độ không còn biết liêm sỉ.
Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Phượng Quân mặc cho hoàng thượng xử trí.”