Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Quân Vương

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Biên tập: Mặc Nhiên

—————————————-

Chống lại đường nhìn của Phượng Quân, Phượng Vũ nổi trận lôi đình, vô ý thức nhấc chân nhắm thẳng vào ngực hắn, đá hắn lăn xuống đất.

“Làm càn!”

Đã rơi vào tình trạng này rồi còn dám dùng loại ánh mắt phạm thượng đó mà nhìn hắn! Khuôn mặt tuyệt mỹ diễm lệ của Phượng Vũ giận đến tái mét.

Rõ ràng người bị nhục nhã là Phượng Quân, nhưng loại ánh mắt sâu thẳm ngưng trọng của Phượng Quân lại làm y cảm thấy không được tự nhiên. Phượng Quân dám trước mặt y lộ ra du͙© vọиɠ trắng trợn, không chút che giấu, khiến y cực kỳ không hài lòng. Phượng Quân phạm vào cấm kỵ của y, không để thiên uy của y vào mắt, vậy thì đừng trách y vô tình.

Nhìn thanh niên im lặng quỳ dưới đất, Phượng Vũ cười nhạt, đi đến bên giường ngồi xuống.

“Còn không đến giúp trẫm thay áo?”

“Vâng.”

Phượng Quân đến trước mặt Phượng Vũ, ngón tay chạm vào hoàng bào hỏa hồng, trong lòng ảm đạm cười, cũng không biết mình có nên cao hứng không đây.

Hoàng bào này không phải y phục thường ngày, mà là đại biểu cho thân phận cùng địa vị của quân vương, mặc vào càng khiến Phượng Vũ trở nên cao cao tại thượng. Phượng Quân nghĩ đời này mình có cơ hội tự tay giúp Phượng Vũ cởi xiêm y, cho dù đang rơi vào tình cảnh bất kham này, nhưng cũng có thể khiến các phi tần khác chốn hậu cung ghen đến đỏ mắt.

Ngoại y hoàng bào hạ xuống, tư thái mỹ hảo bên trong liền rơi hết vào mắt Phượng Quân. Tuy còn cách một lớp trung y, nhưng có thể thấy rõ dáng người Phượng Vũ không hề nhu nhược như bên ngoài, bờ vai rộng, ngực rắn chắc, nhìn thế nào cũng là người tập võ.

Hô hấp Phượng Quân càng thêm trầm trọng, tựa hồ có một đống lửa đang cháy rực trong ngực, hắn thậm chí còn tưởng đang nghe tiếng máu dâng trào trong cơ thể. Hắn chợt nghĩ, giờ phút này cho dù không có dược lực quấy rối, hắn cũng sẽ bị mỹ cảnh mê người trước mắt mê hoặc.

Người hắn tha thiết ước mơ đang gần ngay trước mắt, xiêm y nửa kín nửa hở, Phượng Quân tự đáy lòng cố gắng khống chế khát vọng chạm đến da thịt đối phương, nhưng biết đó chắc chắn không có khả năng, vừa rồi mới chỉ nhịn không được dùng ánh mắt say mê nhìn Phượng Vũ, y đã cho là hắn vô lễ. Nếu còn lỗ mãng hành sự, người chịu khổ cuối cùng vẫn là hắn.

“Lên giường nằm sấp xuống.”

Phượng Quân phục hồi tinh thần, nghe Phượng Vũ phân phó như vậy, hơi khựng người một chút rồi vẫn làm theo. Vốn đây chính là nhiệm vụ tối nay hắn phải làm, huống chi hắn cũng đã sớm bị dược lực khiến cho dục hỏa đốt người, cho dù có muốn chống cự cũng không được, vậy chi bằng ngoan ngoãn nhận mệnh, chỉ mong dược lực mau chóng tan hết.

Nhìn Phượng Quân giấu mặt vào giữa hai tay, Phượng Vũ lạnh lùng híp mắt, lập tức kéo quần hắn xuống, đem hai chân hắn mở rộng ra. Cho dù không nhìn thấy biểu tình nhục nhã của Phượng Quân, Phượng Vũ cũng có thể lấy việc lăng nhục thân thể hắn giúp mình vui vẻ.

Lấy một cái hộp bằng bạch ngọc bên giường, Phượng Vũ vừa mở vừa từ tốn nói.

“Đêm qua trẫm có hơi thô bạo, khiến ngươi bị thương không nhẹ, đêm nay trẫm nhất định sẽ nhẹ nhàng.”

Nghe vậy, tâm tư đang cố sức kìm nén của Phượng Quân lại nảy lên.

Phượng Vũ càng nói với hắn những lời ngon tiếng ngọt, chứng tỏ hình phạt hắn chịu sẽ càng nặng nề.

Chưa kịp suy nghĩ gì thêm, giữa hai mông đột nhiên cảm thấy mát lạnh. Cái loại lạnh lẽo bất ngờ xâm chiếm này khiến hắn không kịp phòng bị, hít một hơi lãnh khí, thân thể vô ý thức động đậy muốn trốn, nhưng còn chưa kịp làm gì mắt cá chân đã bị năm ngón tay thon dài nắm chặt, vững vàng chế trụ hành động của hắn.

“Trẫm có cho ngươi động đậy sao?” Phượng Vũ cảnh cáo, sau đó tiếp tục động tác.

“Chờ… chờ chút, hoàng thượng… ân!” Phượng Quân quỳ nằm trên giường, chống mạnh hai khủy tay, cảm giác băng lãnh trong cơ thể cực kỳ khó chịu, cố gắng xoay đầu về phía Phượng Vũ.

Vừa nhìn thấy trên tay Phượng Vũ là cái hộp quen mắt, Phượng Quân vội la lên, “Không nên!”

Hắn biết đây không phải loại dược trước đây, loại này bôi vào liền lạnh tựa thấu xương, mà càng lạnh lại càng khiến tim Phượng Quân đông lại, bởi vì… hai loại dược này đựng trong cùng loại hộp giống nhau, người sáng suốt vừa nhìn liền hiểu ra ngay, tuy hiện tại dược hiệu vẫn chưa phát huy, nhưng cũng như loại cũ, kết quả có thể đoán trước được.

Dược tính thôi tình không mạnh, nhưng lại dằn vặt người, hắn sợ mình lại không thể tự khống chế bản thân được!

“Không nên?” Phượng Vũ lấy tay quệt thêm một phần thuốc rồi bỏ cái hộp qua một bên, lạnh lùng cười nói, “Ngươi quyết định hay trẫm quyết định?”

Dứt lời, ngón tay thon dài dính thuốc mỡ lập tức đâm mạnh vào hậu huyệt, Phượng Quân rùng mình một cái, cảm giác có một cỗ hàn khí len vào cơ thể, sau đó từ từ tụ vào bụng dưới, rồi hóa thành một đoàn nhiệt lượng lan ngược ra khắp thân thể.

“A…” Phượng Quân kìm lòng không đậu rêи ɾỉ.

Phượng Vũ tự tiếu phi tiếu rút ngón tay ra, không nghĩ tới hậu đình tựa như cái miệng nhỏ nhắn cứ hấp lấy không tha, khiến y không khỏi trầm trồ thán phục, “Thuốc này dược tính quả là danh bất hư truyền.”

Mấy loại tình dược này thường ngày Phượng Vũ chẳng bao giờ dùng, chỉ toàn nghe mấy thái y khoe khoang khoác lác, không ngờ tới hiệu quả lại rõ rệt như vậy, quả thật chỉ cần dính một chút cũng đủ biến trinh nữ thành da^ʍ phụ.

Lật người Phượng Quân lại, nhìn vẻ mặt hắn đã bị tìиɧ ɖu͙© mê đảo, trong lòng Phượng Vũ mới thoải mái lên được một chút. Lúc này đôi mắt tự cho là đúng cứ minh trương mục đảm nhìn chằm chằm y đã lâm vào một mảnh mơ hồ rồi.

Phượng Quân bị dục hỏa đốt người chỉ có thể thấy trước mắt một mảnh mê loạn. Hắn biết Phượng Vũ đang ngay trước mặt mình, nhưng lại không nhìn được rõ ràng, không khỏi muốn tìm cách tiếp xúc để xác nhận tồn tại của đối phương. Hắn đưa tay lung tung tìm kiếm, cuối cùng chạm được vào mặt Phượng Vũ.

Thình lình bị bàn tay nóng rực chạm vào, Phượng Vũ giật mình kinh ngạc.

Phượng Quân ý thức không rõ ràng, càng muốn da thịt thân cận nhiều hơn. Hắn rướn người kéo Phượng Vũ xuống gần, lòng bàn tay thô ráp tình cờ đảo qua đôi môi mềm mại của đối phương, lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ.

“Ngài…” Phượng Quân gần như dán chặt môi mình vào môi Phượng Vũ.

Phượng Vũ nghĩ, thân thể của mình cũng đang bị đối phương châm lửa.

“Ngài thật đẹp.” Phượng Quân thật tình tán dương, đây là lời nói thật. Trong lòng hắn, bất luận ai cũng không thể đẹp được như Phượng Vũ.

“Ngài quá mỹ lệ khiến toàn bộ thiên hạ nữ tử trong mắt ta đều mất đi nhan sắc, ngài khiến ta rơi vào bể ái, rồi lại không cho ta chạm vào…” Phượng Quân mang đầy khát vọng hôn lên môi y, cực kỳ khát vọng, sâu trong nhãn thần lóe lên ánh lửa.

Nhưng mà ngay lúc hắn cố lấy dũng khí sắp sửa chạm được vào đôi môi kia, Phượng Vũ lại hung hăng đẩy hắn ra. Tiếp theo đó là một cơn đau như xé rách từ hậu đình truyền đến, xen lẫn kɧoáı ©ảʍ mông lung khiến tâm trí hắn lại mơ hồ.

“Câm miệng!” Phượng Vũ không còn lãnh tĩnh nữa, tức giận hiện rõ ra trên khuôn mặt tinh xảo.

Những điều Phượng Quân nói căn bản là đang khinh nhờn y, dám to gan đem y so cùng nữ tử! Thần trí đang không rõ mà còn cuồng vọng như thế, vậy lúc thanh tỉnh thì còn coi quân vương này ra gì nữa!

Tâm cao khí ngạo như Phượng Vũ cảm giác mình đang bị nhục nhã trầm trọng, bởi vậy càng muốn hung hăng nhục nhã lại Phượng Quân một phen.

“A a a!” Khoảng cách giữa hai người biến hóa quá nhanh, Phượng Quân cũng chỉ có thể dùng bản năng mà nghênh đón du͙© vọиɠ đang xuyên xỏ qua mình.

Giờ khắc này, hắn không còn tự hỏi được gì nữa.

Thân thể người bên dưới vẫn như cũ vừa nóng vừa chặt, Phượng Vũ nhìn mật huyệt bị dược vật ảnh hưởng lên hóa thành một màu hồng tiên diễm, nhịn không được tiếp tục dây dưa. Lúc này đây, đêm mới thật bắt đầu.

Cảm giác phân thân mình được tràng bích bao vây chặt chẽ, Phượng Vũ không khỏi châm chọc, “Phi tần lục cung của trẫm không ai có thể phóng đãng được như ái phi.”

Ba lần liên tiếp đạt đến cao trào, Phượng Quân hầu như không còn ý thức để che giấu thanh âm cùng thái độ say mê của mình, Phượng Vũ úp sấp thân thể hắn lại, để hắn ghé vào giường, nâng mông lên, dùng tư thế đáng sỉ nhục nhất mà hầu hạ.

Tháo xuống dải lụa nhỏ màu trắng đang buộc tóc của Phượng Quân, để mặc những sợi tóc đen huyền tán loạn ra khắp tấm lưng màu bánh mật, Phượng Vũ xoay xoay dải lụa trong tay, áp sát vào tai Phượng Quân nói, “Trước khi trẫm tận hứng, ngươi cần phải nhịn xuống.”

Phượng Quân hốt hoảng, đến lúc phân thân sắp bạo phát bị buộc chặt, hắn nhịn không được phát ra tiếng nức nở thống khổ.

“Tháo ra, a… a…”

Phượng vũ chăm chú buộc lại nút thắt, siết chặt phần đỉnh phân thân của Phượng Quân, hai tay y chế trụ hai tay Phượng Quân, hạ thân vẫn duy trì tấn công mãnh liệt không ngừng.

“Trẫm muốn ngươi nhớ kĩ, ngươi — chỉ đáng giúp trẫm làm ấm giường!”
« Chương TrướcChương Tiếp »